Lầu cao trông ngóng mấy cho cùng,
Chi sánh tấm tình chung.
Li sầu khiến rối muôn tơ liễu,
Mịt mù bay, hoa rụng đường đông.
Ngựa hý dần xa,
Dấu chàng nào thấy,
Chẳng dứt bụi bay hồng!
Đôi uyên ao nhỏ nước mênh mông;
Nam bắc mái chèo thông.
Vứt thang gác vẽ sau chiều tối,
Lại là khi, trăng rọi rèm song.
Ôm hận nghĩ suy,
Chẳng bằng đào hạnh,
Còn được gả đông phong.