Tặng Louis Xavier de Ricard

I
Đời sống chiến thắng và lý tưởng đã chết
Và này đây hý vang trong gió rét
Con ngựa say của kẻ đắc thắng vênh vang
Đè nát và cắn anh em ta ngã xuống vui lòng
Và chúng ta sống sót trong cuộc bại trận tan hoang
Chân bị thương mắt đục đầu nặng trĩu
Máu chảy nhục nhã mệt lừ bẩn thỉu

Chúng ta đi khó dập tắt tiếng kêu thương
Chúng ta đi phó thác cho bóng tối con đường
Như những kẻ giết người như người hèn mạt
Không vợ không con không nhà không cha mẹ không ngày mai
Theo ánh sáng chập chờn những rừng thân yêu bốc lửa

Ôi vì số phận chúng ta thế là xong
Vì hy vọng tiêu tan và đã đành thất bại
Vì cố gắng tột cùng cũng chỉ hoài công
Vì hận thù thôi cũng đành gác lại

Giờ đây ngày đã tối bởi chúng ta đã vứt bỏ
Mọi hy vọng nực cười thảm hại
Chúng ta sẽ chết lặng lẽ tối tăm
Như những người bại trận trong cuộc chiến đấu cuối cùng

II
Nơi chân trời một ánh sáng yếu ớt chập chờn
Gió lạnh buốt nổi lên làm trỗi dậy
Lá cây rừng và những bông hoa trên nội cỏ
Bình minh đó! Và vũ trụ tái sinh trong làn gió

Từ màu hung, phương Đông chuyển sang hồng
Sao ánh bạc sẽ biếc xanh trên bầu trời nhuộm đỏ
Gà canh đêm lên tiếng gáy, chính xác và chăm chỉ
Sơn ca bay vang hót đã rạng đông

Mặt trời rỡ ràng xuất hiện đây buổi sáng
Các bạn ơi, một buổi sáng huy hoàng với niềm vui sướng
Xô động giấc ngủ nặng nề của chúng ta
Và bữa tiệc gớm ghê của chim muông ăn thịt

Ôi kỳ diệu! Trong trái tim một rung cảm tươi vui
Trên áo giáp bỗng chớp loè ánh sáng
Với ước mơ đắm say được hy sinh cuộc sống
Thức tỉnh lòng giận dữ niềm tự hào xưa của giống nòi

Nào đứng dậy! Nào chúng ta đứng dậy!
Bấy nhiêu nhục nhã và nghỉ ngơi, khá nhiều rồi
Vào cuộc chiến! Vào cuộc chiến! Máu ta sục sôi
Cần bốc khói ở đầu mũi kiếm

III
Người chiến bại bảo nhau trong ngục tối
Chúng xiềng xích ta nhưng ta vẫn sống
Khi gông cùm đè nặng trĩu trên vai
Dòng máu quý vẫn chảy đều trong tĩnh mạch

Trên đầu ta đôi mắt sắc nhanh và tinh tế
Vẫn dò xét. Và sau vừng trán ta
Bộ óc vẫn tư duy khi cần vặn cổ hay cắn xé
Cánh tay ta mạnh và hàn răng ta khoẻ

(...)

Chúng xích chặt ta nhưng bao xiềng xích
Đã rơi tung dưới lưỡi giũa âm thầm
Đã quật lại lính canh mất khí giới
Và những kẻ chiến thắng giữa tiệc vui mở hội

Đã để tù nhân đủ thì giờ vượt ngục tối
Lại chiến đấu! Và có thể chiến thắng
Nhưng chiến đấu kinh hoàng và chiến thắng chẳng dung tha
Và bởi lần này pháp quyền sẽ làm chúa tể
Trận này là trận cuối cùng hẳn thế

IV
Những người chết - mặc những giấc mộng xưa huyền bí
Chết hẳn rồi khu lưỡi kiếm đã làm tròn sứ mệnh
Nay qua rồi thời đại những anh hùng huyền thoại
Cưỡi ngựa ma phóng dưới trời đêm

Chỉ là huyền thoại chàng Roland và ngựa của Roland
Mà ý nghĩa ngày nay ta chẳng hiểu
Lại đòi hỏi một gắng sức hoài công
Nếu các người tưởng ta tha các người sẽ là lầm lẫn lớn

Các người nên biết nếu ta thắng ta sẽ giết
Các người lạy van và sẽ chết
Vì tay ta: Công lý muốn, hận thù cũng muốn
Và muốn cả những ngày mai tươi sáng

Và trái đất đã từ lâu cằn cỗi bạc màu
Sẽ hân hoan được uống máu các người
Mà sát khí nặng nề lợm tanh ngon ngọt
Bốc đến tận mây cao bầu trời nhuộm đỏ

Và đàn chó chim ưng và sói dữ
Sẽ ăn thịt chân tay và xục xạo thân người
Ta sẽ cười - chẳng có gì làm vẩn đục niềm vui
Vì người chết là chết hẳn ta dạy cho người biết thế

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]