Trên phố phường chỉ thấy
Ngoài mật thám, sen đầm
Những cụ già lệ chảy
Những mẹ goá con côi
Pa ri khốn khổ rồi
Kẻ sung sướng cũng sợ
Toà án binh khắp nơi
Và trên đường máu đổ

ĐIỆP KHÚC
Ừ, thế nhưng
Tình thế chuyển rung
Ngày khổ đau sẽ hết
Liệu trận phục thù sấm sét!
Khi người nghèo đứng vùng lên


Những báo chí nơi quận cũ
Bọn cướp biển tật nguyền
Bọn hãnh tiền nhờ số đỏ
Bọn nịnh bợ lắm mề đay
Bọn chứng khoán và ma cô đầu phố
Tình nhân của lũ gái hư
Nhung nhúc như mụn lở
Trên thây người chiến bại hôm nay

Chúng truy lùng xích xiềng bắn giết
Những gì chúng tóm được trong tay
Bên người mẹ em bé gái thơ ngây
Hay em nhỏ trên cánh tay ông cụ
Và lá cờ đỏ xưa kia
Được thay bằng khủng bố
Của lũ người giá áo túi cơm
Nô bộc của đế vương vua chúa

Chúng ta bị giao cho quân giả dối
Những Mắc Ma hông, Đuy-păng-lu,
Nước thánh sẽ được tưới như mua
Hòm quyên tiền tha hô đầy ắp
Ngày mai đây anh chơi tới tấp
Rạp Xanh Ơ-xtát và Ô-pê-ra
Lại đua nhau mở hội tài hoa-
Và nhà lao, người tù chật ních

Ngày mai đây, những gái giang hồ,
Những phu nhân vùng ngoại ô sang trọng
Sẽ đeo trên cổ áo bồng xinh
Hình súng trường và những trống nhà binh.
màu tam tài in hình trên tất cả,
Trong khi đó, Păng-đo dũng cảm
Vẫn bắn chết con cháu chúng ta.

Ngày mai đây, đội quân cảnh sát,
Sẽ như hoa tô đẹp phố phường,
Với lý lịch vênh vang tự đắc,
Khẩu súng ngắn đeo trễ bên sườn
Còn chúng ta, không bánh, không việc làm,
Không vũ khí,
Là những người bị thống trị
Bởi mật thám, sen đầm,
Quân giết người và giáo sĩ

Nhân dân ta sẽ còn đeo mãi mãi
Chiếc vòng cổ, khổ cực nhục nhằn?
Đến bao giờ những lũ quân nhân
Còn giữ chỗ ăn trên ngồi trốc?
Đến bao giờ bè lũ thánh thần
Còn tưởng ta là ngựa trâu hèn hạ?
Và bao giờ mới có
Nền Cộng hoà của Công lý và Lao động vinh quang?