Bản dịch của Tạ Minh Châu

Ngay cả sự lãng quên vĩnh cửu
ngay cả sự tưởng nhớ
sương mù của núi, sự ồn ã của các thủ đô
cũng không thể làm dịu yên thế giới
Sau bao năm chiến tranh
chỉ còn tảng đá và cây thập tự
và con chim đứng hót
như trên đống phế tàn của thành Troi

Tình yêu, đồ uống, thức ăn
đi cùng ta suốt những nẻo đường
những đôi mắt tinh anh không hướng về phía chúng
ánh sáng khủng khiếp đốt bờ mi mất ngủ nặng nề
thời gian khẽ khàng cảnh báo trước khi cơ thể nhảy qua

Những con vật tốt bụng, trung thành
những con ngươi tồn vong ngắn ngủi
trong sự thán phục vô ích xé vò những bàn tay đơ cứng
Và một giọng nói từ đất vang lên:
Hỡi con cháu của chúng ta
hỡi cái bóng
liệu chúng ta có gọi quá lâu tới mức phí hoài?

Paris, 1935

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]