Bản dịch của Phan Ngọc

Ngày dài thêm sau ngày đông chí,
Ớ Kiếm Nam xa nghĩ Lạc Dương.
Khoác áo xanh, cưỡi ngựa trắng bâng khuâng,
Cảnh Kim Cốc, Đồng Đà quê chẳng phải.
Mai muốn nở tự mai không hiểu nổi,
Anh em thân từ biệt mãi xa nhau.
Chỉ còn thơ an ủi nỗi nguồn sầu,
Thơ làm xong ngâm càng đau nỗi nhớ.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]