Bản dịch của Phạm Doanh

Khách từ tây bắc lại,
Cho ta tấm đệm xanh.
Giở ra, rợn sóng biển,
Ở giữa con cá kình.
Biết bao loài thuỷ tộc,
Lúc nhúc bơi lượn quanh.
Khách nói: "Đệm biếu bác,
Để ngồi cho êm lành.
Nhà hoang sạch ma quỷ,
Sảng khoái khi ngả mình."
- "Cảm lòng bác quý mến,
Nghĩ mình chẳng công khanh.
Cất đi thì sợ xúi,
Đem dùng hổ nhà tranh.
Trưng bày: tuỳ quý tiện,
Lệ xưa vẫn rành rành.
Tôi, lão quê một kiếp,
Quần cụt chẳng đủ manh.
Rờ rỡ đồ quý báu,
Ngồi lên tất vạ sinh.
Buồn thay lũ quan lại,
Giặc giã vẫn tung hoành.
Trong tay đầy thế lực,
Bơ sữa, áo mới tinh.
Núi Kỳ, Lý Đĩnh chết,
Cũng vì sống ngông nghênh.
Lai Điền ép tự vẫn,
Bởi cản ngăn việc binh.
Nghe nói đều lắm của,
Thấy vậy mà khiếp kinh.
Lẽ nào ép lão hủ,
Nhận món quà hậu tình!"
Cuốn trao đệm kình trả,
Cảm thấy lòng nhẹ thênh.
Rũ chiếc chiếu cói rách,
Mời khách chén rau canh.