Một số bài dịch khác cùng dịch giả
Tư không gốc miền đông xa lắc,
Thuở thiếu thời đã đặc biệt rồi.
Trai Yên, Kế thường theo đòi,
Vật nào che nổi mũi dùi nhọn kia.
Theo Kha Thư ông ra làm việc,
Ý nào mong sa mạc vùi thân.
Chưa lâu ở trong hàng quân,
Rợ Khuyển, Nhung đã lấn tràn biên cương.
Tuy gian nan, kiên cường ý chí,
Rất hiên ngang bọn phỉ ngăn ngừa.
Giữa vạn người, quyết xông pha,
Đường tơ kẽ tóc vào ra như thường.
Đầu tướng giặc treo ngang yên ngựa,
Áo giáp ngoài tua tủa tên găm.
Nước Thanh Hải đem rửa gươm,
Ghi công có đá Thiên Sơn khắc bền.
Chín khúc, đất của Phiên đâu phải,
Mà vua chúng cứ tới đóng đồn.
Ngựa hay không cưỡi đường gần,
Đội lính dũng mãnh rất cần đánh xa.
Sớm am hiểu binh gia chiến lược,
Nghe nói thường ôm cục Xuân Thu.
Trong lòng ngày vẫn tỉnh khô,
Chăm chăm chờ đợi thời cơ chín mùi.
Chốn Đồng Quan cái hồi tan vỡ,
Xe nhà vua cũng đã bỏ đi.
Phụ tá không biết làm gì,
Tay không đánh giặc, chỉ huy lo lường.
Thái tử lên bắc phương cự địch,
Vua cha tuần thú Ích, Lương châu.
Bao vây Y, Lạc: ngựa Hồ,
Không khí tán loạn bụi mù trung nguyên.
Túc Tông vội leo lên ngôi báu,
Chốn biên thuỳ nhộn nhạo lâm nguy.
Ông liền cất bộ tới ngay,
Lập công chuộc lỗi nặng ngày thua xưa.
May gặp ngài Thanh Hà giúp đỡ,
Có chiếu vua gọi trở về triều.
Trước vua bái gục cả đầu,
Lời nói thành thật được tâu dãi bày.
Cờ hoa cuốn, tuyết bay phần phật,
Gấu với hổ kéo chật nẻo đường.
Đóng quân tại núi Phượng Hoàng,
Kinh, Vị dựng điện tạm trương bức màn.
Chặn Kim Thành nhằm ngăn họng giặc,
Giữ vững thành, theo sắc vua ra.
Bạo loạn vắng, khác xưa xa,
Bầu trời tươi mát chan hoà sắc xuân.
Các ngả đường theo chân ông tới,
Nơi ruộng đồng phơi phới lúa xanh.
Ôi thôi sau khi công thành,
Thái Nguyên chốn cũ lại dành riêng ai.
Những e sợ cao ngôi bổng lộc,
Đất vua những thao thức trông coi.
Lúc thanh bình, chẳng thấy rồi,
Than ôi thôi xuống dạ đài mới yên.
Nơi Ngũ Hồ, con thuyền cột mãi,
Khách Điền Hoành ôm mối sầu than.
Ngàn năm đất Tấn, sông Phần,
Nước mây trong trắng, việc còn ghi đây.
Xưa vườn văn mê say đọc kỹ,
Chuyện Liêm, Lạn há kể vào đâu.
Thương cho quan Đặng đại phu,
Chung cuộc binh lính quay đầu dáo đâm.