Bản dịch của Phùng Hồ

Đã dệt trên mặt hồ vừng hồng rạng.
Gà rừng khóc đồng vọng với ngàn thông.
Trong bộng cây lưu lại tiếng oanh vàng.
Không khóc được mình tôi - hồn sáng láng.

Tôi biết em sẽ ra đường chiều muộn,
Sẽ ngồi trên bó cỏ cạnh nhà kho
Say hôn em như hoa thắm tôi mơ
Và rạo rực đê mê không tả nổi.

Em sẽ tự dịu dàng tung khăn lụa
Tôi ẵm em tận sáng dưới lùm cây.
Mặc gà rừng khóc trong gió bi ai
Có nỗi sầu tươi vui trong vừng hồng chói lọi.