Sau những ngọn đồi, những cánh rừng,
Sau những con đường lầm bụi đỏ,
Sau những nấm mồ buồn thương đó –
Dưới phương trời nào em nở hoa…
Và khi đỉnh núi mờ trắng hiện,
Cỏ cây xuân về phủ xanh đồng,
Anh buồn nhớ đến thời quá khứ,
Như mới hôm qua, không ở đây…
Trong những giấc mơ dài buồn bã,
Anh nhận ra em, sẽ nhận ra.
Xiết chặt bàn tay em kỳ diệu
Thầm nhắc cái tên nay đã xa.