Bản dịch của Nguyễn Quỳnh Hương

Rồi sẽ tới một ngày - chẳng còn tôi
Mà căn phòng vẫn như xưa, trống trải.
Vẫn bàn ghế ấy, vẫn vậy thôi,
Và khung cổ đơn sơ, tranh thánh cũ.

Một con bướm nhỏ mượt mà, sặc sỡ,
Lạc vào phòng qua khe cửa khép hờ.
Lượn chập chờn, chập chờn đôi cánh vỗ
Trên nền xanh nhàn nhạt của trần nhà.

Và vẫn đấy, đáy vòm trời rạng rỡ
Rọi vào phòng qua cửa sổ mở toang.
Cả một đại dương xanh biếc mơ màng
Dẫn dụ ta vào khoảng không trống rỗng.