Bản dịch của Nguyễn Minh

Đào Tiềm là người xa thói tục
Chưa chắc ông đã đạt đạo mầu
Thơ ông sáng tác đọc sâu
Cũng hơi ân hận vì câu khô cằn
Há cuộc sống hiện thân là đủ?
Hiểu lẽ đời cỏ vẻ muộn màng
Kẻ khôn người dại đầy đường
Hơi đâu canh cánh bên lòng làm chi.