Tôi trở lại
chếnh choáng như một cánh lá thu rơi.
Một thứ lực hút/kéo nào lần nữa lật tôi
trên phẳng-như-gương sự thật của người
mặt-đối-mặt trong tư thế mà tôi bất lực.

Đừng hỏi tôi nơi tôi đã từng...
Điều đáng nói bây giờ là, trong lòng người tôi hiện hữu,
rớt vào đó từ nơi không đâu cả, như lông ngỗng.
Cuộc đời là một cuộc chơi những người khác cấm anh chơi.

Cho nên
tôi nài xin gió băng giá bắc phương cho một lần thiên thực...
đủ lâu dài để che đi muối của mồ hôi, những cơn buồn nôn ngày ngày
trong biển mắt-màu-đỏ
nhấn chìm cái sống và cái chết.

Đó là kỷ nguyên chăm chút những khát vọng đảo điên!

Sẽ ra sao nếu tôi trở nên chúa tể của cát bụi trên đất này
và tận mắt nhìn ra trọn vẹn bí mật của thương đau...
tận mắt rằng khởi đầu và kết thúc với cùng những cái bóng nghiêng ngả nhênh nhao?

Không.
Tốt hơn thì hãy để tôi làm thuốc lá của người miền núi
thái rất thô
và cùng nhau, được nhồi được cuốn trong tình yêu, rồi mồi lửa.
Có lẽ khói bọn tôi sẽ khiến đôi người bọn họ tiêu sầu
trong phút giây...

Hãy yêu thương tôi, hỡi nàng người bú mớm cho tôi
đừng chấp chi tôi nói trong mỏi mệt bên những cửa sổ gió lùa...

lập bập mẩu thuốc lá vẫn không rời khỏi miệng.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]