Thơ » Albania » Gjekë Marinaj
Đăng bởi hongha83 vào 03/08/2014 21:26
I am back
tipsy like a falling autumn leaf.
Some driving/sucking force hurls me anew
against your glass-smooth truth,
vis-à-vis which I am powerless.
Do not ask me where I’ve been…
What matters is, I’m in your lap now,
dropped there from nowhere, like eiderdown.
Life is a game others keep you from playing.
Therefore
I entreated the chilling north winds for an eclipse…
long enough to hide the salt of sweating, nauseating days
in the red-eyed sea
that drowns the living and the dead.
It’s the age that attends to deranged desires!
What if I become earth’s prince of dust
and to the eyes reveal the whole secret of pain…
to the eyes that begin and end with the intoxication of shadows?
No.
Let me rather be a mountaineer’s tobacco
coarsely cut
and together, wrapped up in wads of love, go up in flames.
Perhaps our smoke will make someone forget his boredom
for a minute…
Love me, you who breast-feeds me
no matter that I speak with weariness from the windows of the wind…
puffed up by a cigarette butt I haven’t yet put out.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 02/08/2014 21:26
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 02/08/2014 21:43
Có 1 người thích
Tôi trở lại
chếnh choáng như một cánh lá thu rơi.
Một thứ lực hút/kéo nào lần nữa lật tôi
trên phẳng-như-gương sự thật của người
mặt-đối-mặt trong tư thế mà tôi bất lực.
Đừng hỏi tôi nơi tôi đã từng...
Điều đáng nói bây giờ là, trong lòng người tôi hiện hữu,
rớt vào đó từ nơi không đâu cả, như lông ngỗng.
Cuộc đời là một cuộc chơi những người khác cấm anh chơi.
Cho nên
tôi nài xin gió băng giá bắc phương cho một lần thiên thực...
đủ lâu dài để che đi muối của mồ hôi, những cơn buồn nôn ngày ngày
trong biển mắt-màu-đỏ
nhấn chìm cái sống và cái chết.
Đó là kỷ nguyên chăm chút những khát vọng đảo điên!
Sẽ ra sao nếu tôi trở nên chúa tể của cát bụi trên đất này
và tận mắt nhìn ra trọn vẹn bí mật của thương đau...
tận mắt rằng khởi đầu và kết thúc với cùng những cái bóng nghiêng ngả nhênh nhao?
Không.
Tốt hơn thì hãy để tôi làm thuốc lá của người miền núi
thái rất thô
và cùng nhau, được nhồi được cuốn trong tình yêu, rồi mồi lửa.
Có lẽ khói bọn tôi sẽ khiến đôi người bọn họ tiêu sầu
trong phút giây...
Hãy yêu thương tôi, hỡi nàng người bú mớm cho tôi
đừng chấp chi tôi nói trong mỏi mệt bên những cửa sổ gió lùa...
lập bập mẩu thuốc lá vẫn không rời khỏi miệng.