Bài hát này cho anh*
Anh, người Auvergnat không kiểu cách
Đã cho tôi bốn que củi nhỏ
Khi trong đời tôi trời làm gió rét
Anh, người đã cho tôi chút lửa khi
Các ông trưởng giả và các bà trưởng giả
Tất cả những bọn người tốt dạ đó
Đã đóng sập cửa họ vào mặt tôi...
Có gì đâu, đó chỉ là chút lửa củi
Nhưng nó đã sưởi ấm thân tôi
Và trong hồn tôi nó còn bừng cháy
Như một ngọn lửa vui.
Anh, người Auvergnat, khi nào anh mất
Khi người đạo tì tới nhặt xác anh đi
Xin hắn đưa anh qua vùng trời xanh
Tới đấng Cha muôn thuở.
Bài hát này cho em*
Em, cô Chủ nhà không kiểu cách
Đã cho tôi bốn khúc bánh mì
Khi trong đời tôi trời làm đói rách
Em, người đã mở cửa đón tôi khi
Các ông trưởng giả và các bà trưởng giả
Tất cả những bọn người tốt dạ đó
Vui đùa khi thấy tôi bị đói khổ...
Có gì đâu, đó chỉ là chút bánh thôi
Nhưng nó đã sưởi ấm thân tôi
Và trong hồn tôi nó còn bừng cháy
Như một bữa dạ hội.
Em, cô Chủ nhà, khi nào em mất
Khi người đạo tì tới nhặt xác em đi
Xin hắn đưa em qua vùng trời xanh
Tới Đấng cha muôn thuở.
Bài hát này cho bạn*
Bạn, người Lữ khách bên đường không kiểu cách
Với nét mặt đau khổ đã nhìn tôi mỉm cười
Khi bọn công an tới vây bắt tôi
Bạn, người đã không vỗ tay mừng khi
Các ông trưởng giả và các bà trưởng giả
Tất cả những bọn người tốt dạ đó
Reo cười khi thấy tôi bị dẫn đi...
Có gì đâu, đó chỉ là chút mật ngọt
Nhưng nó đã sưởi ấm thân tôi
Và trong hồn tôi nó còn bừng cháy
Như một mặt trời bao la.
Bạn, người Lữ khách, khi nào bạn mất
Khi người đạo tì tới nhặt xác bạn đi
Xin hắn đưa bạn qua vùng trời xanh
Tới đấng Cha muôn thuở.
* Trong nguyên tác, Brassens đã sử dụng từ "toi", có thể dùng để gọi thân mật một người lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn mình. Người dịch đã sử dụng ba từ "anh/em/bạn" để trẻ hóa và tổng hóa nội dung bài ca.
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]