Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Ta đi đánh giặc Đông Sơn,
Lâu rồi chẳng có nguồn cơn trở về.
Ta từ đông đến vùng quê,
Mưa rơi lác đác ủ ê trong lòng.
Khi ta còn ở phía đông,
Lòng ta vẫn hướng tấm lòng về tây.
Nên ta may mặc thường đây,
Vì không đánh trận không bày ngậm tăm.
Những sâu nhung nhúc như tằm,
Cứ bò lổn nhổn cứ nằm ruộng dâu.
Quạnh hiu chỉ một mình sầu,
Vẫn nằm nghỉ ở dưới đầu xe binh.