Sinh trưởng ở Huỳnh Dương,
Tấm bé đã xa làng.
Bốn mươi năm đằng đẵng,
Nay về ngủ quê hương.
Đi mười một, mười hai,
Nay năm sáu tuyết sương,
Nhớ trò chơi thuở nhỏ,
Trước mắt còn rõ ràng.
Nhưng đâu, nơi nhà cũ?
Còn ai là họ hàng?
Phải đâu chỉ đô thị,
Gò, hốc cũng tang thương.
Vô tình dòng Trăn, Vĩ,
Vẫn màu xanh mênh mang!