11.00
Ngôn ngữ: Tiếng Pháp
2 bài trả lời: 2 bản dịch

Đăng bởi Vanachi vào 04/04/2008 11:48

L’empreinte

Je m’appuierai si bien et si fort à la vie,
D’une si rude étreinte et d’un tel serrement,
Qu’avant que la douceur du jour me soit ravie
Elle s’échauffera de mon enlacement.

La mer, abondamment sur le monde étalée,
Gardera, dans la route errante de son eau,
Le goût de ma douleur qui est âcre et salée
Et sur les jours mouvants roule comme un bateau.

Je laisserai de moi dans le pli des collines
La chaleur de mes yeux qui les ont vu fleurir,
Et la cigale assise aux branches de l’épine
Fera vibrer le cri strident de mon désir.

Dans les champs printaniers la verdure nouvelle,
Et le gazon touffu sur le bord des fossés
Sentiront palpiter et fuir comme des ailes
Les ombres de mes mains qui les ont tant pressés.

La nature qui fut ma joie et mon domaine
Respirera dans l’air ma persistante ardeur,
Et sur l’abattement de la tristesse humaine
Je laisserai la forme unique de mon coeur...

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Hoài Anh

Tôi dựa vững vàng vào cuộc đời
Ôm ghì cứng, chặt nó không ngơi
Trước ngày êm dịu tôi say đắm
Hun nóng vòng ôm siết của tôi

Biển giàu trên thế giới phô bày
Rõi nước lang thang khắp đó đây
Nỗi đau mùi vị hăng và mặn
Như chiếc tàu xuyên giữa tháng ngày

Tôi dừng trên những nếp đồi già
Mắt nóng tôi nhìn thấy nở hoa
Và tiếng ve sôi trên nhánh lá
Ấy lời dục vọng cất lên mà

Trên cánh đồng xanh mơn mởn xuân
Hố trên bãi cỏ đón mưa nhuần
Phập phồng cảm giác bay trên cánh
Bóng của bàn tay ghé xuống gần

Thiên nhiên, lãnh địa của niềm vui
Thở giữa làn hơi tôi bồi hồi
Trên nỗi buồn người tôi để lại
Khuông hình duy nhất trái tim tôi.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Hoàng Nguyên Chương

Tôi tựa cuộc đời, vững lòng, tin tưởng đẹp.
Thô thiển ôm ghì, như siết chặt nhiều hơn.
Ngày êm dịu đã qua, vui náo nức.
Hun nóng cho tôi cuộn riết cả tâm hồn.

Biển phong phú phô bày quanh thế giới.
Vẫn có cách canh chừng con nước lạc về đâu.
Vị đau đớn cho tôi nồng và mặn.
Mỗi ngày qua chuyển động tựa con tàu.

Tôi bỏ lại những ngọn đồi khúc khuỷu.
Sự ấm nồng trong mắt nở bừng hoa.
Và tiếng ve ẩn trong cành gai góc.
Đã rộ lời khao khát, khắp gần xa.

Trên cánh đồng mùa xuân xanh sắc mới.
Ven bờ mương những bãi cỏ um tùm.
Nỗi phập phòng sợ e đôi cánh thoát.
Bóng tay tôi để xuống sát gần hơn.

Thiên nhiên tặng cả niềm vui thanh thản.
Tôi mải mê say hít thở khí trời.
Trong mệt mỏi của nỗi buồn nhân thế.
Tôi bỏ lại thể hình duy nhất của tim tôi.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời