Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin » Angelo (1834) » Phần 3
Đăng bởi Tung Cuong vào 25/10/2024 06:35, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 25/10/2024 06:44
1. У трона во дворце стояла Мариана
И бедный Клавдио. Злодей, увидев их,
Затрепетал, челом поникнул и утих;
Все объяснилося, и правда из тумана
Возникла; Дук тогда: «Что, Анджело, скажи,
Чего достоин ты?» Без слез и без боязни,
С угрюмой твердостью тот отвечает: «Казни.
И об одном молю: скорее прикажи
Вести меня на смерть».
2. «Иди, — сказал властитель,
Да гибнет судия — торгаш и обольститель».
Но бедная жена, к ногам его упав,
«Помилуй, — молвила, — ты, мужа мне отдав,
Не отымай опять; не смейся надо мною».
— Не я, но Анджело смеялся над тобою, —
Ей Дук ответствует, — но о твоей судьбе
Сам буду я пещись. Останутся тебе
Его сокровища, и будешь ты награда
Супругу лучшему. — «Мне лучшего не надо.
Помилуй, государь! не будь неумолим,
Твоя рука меня соединила с ним!
Ужели для того так долго я вдовела?
3. Он человечеству свою принес лишь дань.
Сестра! спаси меня! друг милый, Изабела!
Проси ты за него, хоть на колени стань,
Хоть руки подыми ты молча!»
Изабела
Душой о грешнике, как ангел, пожалела
И, пред властителем колена преклоня,
«Помилуй, государь, — сказала. — За меня
Не осуждай его. Он (сколько мне известно,
И как я думаю) жил праведно и честно,
Покамест на меня очей не устремил.
Прости же ты его!»
И Дук его простил.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 25/10/2024 06:35
1. Mariana đứng bên ngai trong cung điện
Cạnh Claudio số không may. Kẻ thủ ác nhận diện họ ngay,
Miệng lúng búng, mặt cúi gằm, im lặng;
Đối chứng xong, lớp màn sương trùm kín kéo lên
Hiện ra sự thật; Vua Đuk nói: “Angelo, giờ ngươi cho biết
Ngươi đáng tội gì?” Mắt ráo hoảnh, không hề hãi khiếp,
Vẻ cứng rắn, cau có trả lời:
“Tội chết.”. Thần chỉ xin một điều: bệ hạ lệnh tức thời
Cho dẫn thần ra pháp trường ngay càng tốt”.
2. “Được, đi nhé,- nhà vua nói nốt,
Đáng tội chết là quan toà quen đổi trác, dâm ô”
Nhưng Mariana lòng buồn đau quỳ xuống bên chân vua,
“Xin bệ hạ khoan hồng, - nàng van nài, - tay bệ hạ gả chồng cho thiếp,
Thì nay chớ đem đi, xin đừng cười giễu tiếp”.
- Không phải trẫm, mà chồng nàng giễu nàng thôi,-
Vua Đuk trả lời, - nhưng chuyện riêng, trẫm sẽ lo cho.
Nhà cửa của y - thuộc nàng, và còn thưởng tiếp:
Một ông chồng tuyệt vời. - “Chồng thật tuyệt cũng không cần với thiếp,
Xin bệ hạ mở lòng bao dung! Chớ khăng khăng.
Chính nhà vua kết duyên thiếp với chàng!
Không có lẽ, thiếp thành bà goá tiếp.
3. Chàng đem lại cho mọi người tất điều may.
Chị gái ơi! cứu em với! bạn thân mến, Isabella!
Hãy xin hộ em, dù là quỳ gối,
Dù giơ tay cao, lặng im không cần nói!”
Isabella
Đầu đang nghĩ là y có tội,
nhưng vốn độ lượng, Isabella tỏ yêu thương
Và quỳ gối trước mặt Đức vua,
“Thưa bệ hạ, - nàng xin, - hãy rộng lòng, vì thiếp
Đừng kết tội chàng l (Theo thiếp biết,
Và thiếp vốn nghĩ rằng,)
Chàng đã sống ngay thẳng cùng thiện lương,
Cho tới lúc gặp thiếp, chàng mới sinh mất nết.
Xin bệ hạ khoan dung tha cho chàng hết!”
Và Đuk liền tha tội cho Angelo ngay.