Chưa có đánh giá nào
2 bài trả lời: 2 bản dịch

Một số bài cùng tác giả

Đăng bởi Phạm Thanh Cải vào 27/11/2018 06:27, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 27/11/2018 21:55

К mорю

Прощай, свободная стихия!
В последний раз передо мной
Ты катишь волны голубые
И блещешь гордою красой.

Как друга ропот заунывный,
Как зов его в прощальный час,
Твой грустный шум, твой шум призывный
Услышал я в последний раз.

Моей души предел желанный!
Как часто по брегам твоим
Бродил я тихий и туманный,
Заветным умыслом томим!

Как я любил твои отзывы,
Глухие звуки, бездны глас,
И тишину в вечерний час,
И своенравные порывы!

Смиренный парус рыбарей,
Твоею прихотью хранимый,
Скользит отважно средь зыбей:
Но ты взыграл, неодолимый,-
И стая тонет кораблей.

Не удалось навек оставить
Мне скучный, неподвижный брег,
Тебя восторгами поздравить
И по хребтам твоим направить
Мой поэтический побег.

Ты ждал, ты звал... я был окован,
Вотще рвалась душа моя:
Могучей страстью очарован,
У берегов остался я.

О чем жалеть? Куда бы ныне
Я путь беспечный устремил?
Один предмет в твоей пустыне
Мою бы душу поразил.

Одна скала, гробница славы...
Там погружались в хладный сон
Воспоминанья величавы:
Там угасал Наполеон.

Там он почил среди мучений.
И вслед за ним, как бури шум,
Другой от нас умчался гений,
Другой властитель наших дум.

Исчез, оплаканный свободой,
Оставя миру свой венец.
Шуми, взволнуйся непогодой:
Он был, о море, твой певец.

Твой образ был на нем означен,
Он духом создан был твоим:
Как ты, могущ, глубок и мрачен,
Как ты, ничем неукротим.

Мир опустел... Теперь куда же
Меня б ты вынес, океан?
Судьба людей повсюду та же:
Где капля блага, там на страже
Уж просвещенье иль тиран.

Прощай же, море! Не забуду
Твоей торжественной красы
И долго, долго слышать буду
Твой гул в вечерние часы.

В леса, в пустыни молчаливы
Перенесу, тобою полн,
Твои скалы, твои заливы,
И блеск, и тень, и говор волн.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Phạm Thanh Cải

Chào biển cả tự do, tôi xin vĩnh biệt!
Lần cuối cùng biển đứng trước tôi
Biển cuộn lên con sóng màu xanh biếc
Vẻ đẹp tự hào lấp lánh ánh bừng tươi.

Như người bạn thầm thì lời buồn bã,
Gọi lên trong giờ phút chia tay,
Tiếng gọi buồn, tiếng rì rầm biển cả
Tôi đã nghe một lần cuối này đây.

Linh hồn tôi khát khao, mong muốn
Như thường xuyên, tôi dạo bước trên bờ
Tôi lang thang trong sương mù, tĩnh lặng
Bao ham mê tha thiết cứ dày vò!

Tôi đã yêu lời gọi về của biển,
Những tiếng kêu tắc nghẹn, tiếng vực sâu,
Tĩnh mịch trong những giờ chiều đến,
Và từng cơn bướng bỉnh nối theo nhau!

Cánh buồm hiền lành của người đánh cá,
Chịu bao nhiêu cơn đỏng đảnh biển khơi,
Nó dũng cảm lướt qua bao sóng cả
Nhưng biển không nhường nhịn, cứ chồm lên…
Chiếc thuyền kia, trong sóng dữ, đã chìm.

Không giữ tôi suốt đời ở lại
Bờ đứng yên, tẻ ngắt, u buồn,
Chúc mừng biển bằng lời hồ hởi
Vần thơ tôi theo con sóng đi luôn.

Biển gọi, biển chờ... tôi trong xiềng xích
Tâm hồn tôi bị giằng xé tan tành
Niềm say mê mạnh vô cùng quyến rũ,
Tôi vẫn còn đây, bên cạnh biển xanh.

Đi đâu bây giờ, có gì ân hận?
Theo con đường tôi hướng tới vô tư
Như một vật trong cô liêu của biển
Linh hồn tôi kinh ngạc vô bờ.

Ngôi mộ của vinh quang... Lẻ loi tảng đá,
Đắm mình trong một giấc mộng lạnh lùng
Những hồi ức oai phong, hùng vĩ
Ở đấy Napoleon, trút hơi thở cuối cùng.

Ông yên nghỉ giữa bao nhiêu khổ nhục.
Giữa tiếng rít gầm gió táp, mưa sa
Một thiên tài từ chúng ta bay vụt
Một vị chủ nhân trong tâm trí chúng ta.

Than khóc tự do, người khóc than biến mất
Ông đã bỏ quên vòng nguyệt quế của đời.
Tiếng ì ầm, khích động thời tiết xấu
Ông là người ca sĩ hát biển khơi.

Hình ảnh biển khơi phác hoạ nên ông ấy,
Ông đã tạo ra sức sống của biển xanh
Cũng như biển thẳm sâu và ảm đạm,
Như biển xanh, không khuất phục, yếu mềm.

Tôi biết đi đâu, thế giới này vắng vẻ...
Biển thân yêu, giá biển rước tôi cùng?
Số phận nhân dân nơi đâu cũng thế
Đâu có chút lợi quyền, ở đó có người trông
Hoặc giáo huấn hoặc là bạo chúa.

Vĩnh biệt biển, tôi sẽ không quên, ơi biển cả!
Vẻ diễm kiều quý phái của biển khơi
Mãi mãi về sau, tôi sẽ còn nghe rõ
Tiếng êm êm của sóng biển ru hời.

Trên sa mạc hoang vu, trong rừng vắng lặng
Tôi mang tất cả dáng biển xanh,
Những mỏm đá, vịnh đẹp xinh của biển,
Chớp sáng, bóng đen, và tiếng sóng rì rầm…

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nhất Minh

Giã biệt Người, miền thiên nhiên phóng khoáng!
Lần cuối cùng trải rộng trước mắt tôi
Muôn con sóng cuộn tròn xanh lấp loáng
Xoã bọt tung vẻ kiêu hãnh, rạng ngời.

Như anh bạn lằm bằm nhàm chán,
Lời nghẹn ngào giây phút chia phôi,
Tiếng não nề, ồn ào Người gọi
Vang bên tai lần cuối nữa thôi.

Ôi, giới hạn tâm hồn tôi mong muốn!
Biết bao lần thả bộ ven bờ
Trời mù sương, lang thang lặng lẽ,
Lòng vẩn vơ, ngơ ngẩn vương tơ!

Yêu biết mấy tiếng Người đáp lại,
Âm điệu thâm trầm, sâu thẳm ngân vang,
Và những lúc tĩnh lặng chiều êm ái,
Và những khi cuồn cuộn sóng thất thường!

Những con thuyền ngư dân hiền hậu,
Được bảo an bởi tâm trạng của Người,
Lướt dũng mãnh giữa muôn trùng sóng vỗ:
Nhưng khi Người giận, thổi bùng bão tố,
Cả dàn thuyền chìm đắm buông trôi.

Tôi không thể mãi rời xa, chối bỏ
Dải bờ này bất động, cô liêu,
Chúc tụng Người bằng niềm vui hớn hở
Rồi xuôi theo muôn trùng sóng vỗ
Thả hồn thơ lai láng, phiêu diêu.

Người đã gọi… tôi bị như trói buộc,
Tâm hồn lao theo tiếng mê say
Bị cuốn đi trong say đắm ngất ngây.
Nguyện dừng chân nơi này bờ cát.

Hối tiếc gì? Về đâu đích tới
Đường vô tư dẫn bước tự thuở nào?
Một vật của Người nơi hoang vắng
Cũng làm tôi khâm phục xiết bao!

Kia vầng đá, nấm mồ vinh hiển…
Một người mơ giấc ngủ lạnh lùng
Người đó là Na-pô-lê-ông.
Đang chiêm bao những kỳ công quá khứ.

Ông nằm đó giữa muôn trùng vật vã.
Liền sau ông, từ giã cõi đời,
Thiên tài khác bỏ ta về biển cả.
Cũng một người dẫn dắt muôn người.

Ông để lại thế gian vòng nguyệt quế,
Nền tự do than khóc khôn nguôi
Biển hãy ồn ào, hãy trào giông bão
Cả đời ông hát ca ngợi biển khơi.

Hình ảnh biển ở trên ông hiển hiện,
Tâm hồn ông được tạo dựng bởi Người.
Tựa biển – ông mạnh mẽ, thâm trầm, ảm đạm
Tựa biển – ông bất khuất ngời ngời.

Thế giới trống vắng rồi… Giờ xin hỏi:
Tôi mai này biển kéo giạt về đâu?
Số phận con người nơi nơi đều vậy:
Phúc lợi ở đâu bị gác canh ở đấy
Dù với minh quân hay kẻ độc tài.

Thôi giã biệt, biển khơi! Giã biệt
Vẻ đẹp Người trang trọng, kiêu sa
Sẽ còn mãi bên tai văng vẳng
Tiếng rạt rào mỗi tối tự khơi xa.

Dù đi tận thâm sơn, cùng cốc
Tôi mang theo mọi thứ từ Người,
Cả vịnh biển, mỏm đá cao, bóng mát,
Cả lấp lánh chói ngời, cả tiếng sóng trùng khơi.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời