Có một nơi giữa hai rặng cây nơi cỏ mọc lên đồi
và con đường cách mạng xưa rẽ vào những cái bóng
gần một căn nhà họp bị bỏ rơi bởi những người bị bức hại
đã biến mất vào trong những cái bóng.

Tôi đã bước ở đó hái nấm ở bên rìa nỗi sợ, nhưng đừng để bị lừa
đây không phải là một bài thơ Nga, đây không phải là đâu mà là chính đây,
đất nước của chúng ta tiến gần hơn đến sự thật và nỗi sợ của chính nó,
những cách của riêng nó để làm cho con người ta biến mất.

Tôi sẽ không nói cho bạn nơi ấy là ở đâu, cái lưới tối của cánh rừng
gặp một dải ánh sáng không dấu vết—
những ngã tư đầy ma, thiên đường lá mục:
tôi vốn biết kẻ nào muốn mua nó, bán nó, làm cho nó biến mất.

Và tôi sẽ không nói nơi ấy là ở đâu, vậy thì sao tôi lại nói cho bạn
bất cứ điều gì? Bởi vì bạn vẫn nghe, bởi vì trong những thời đại này
để bạn phải lắng nghe một chút gì, thì cần
phải nói về những cái cây.