Đăng bởi hảo liễu vào 24/02/2019 21:24
In the old, scratched, cheap wood of the typing stand
there is a landscape, veined, which only a child can see
or the child’s older self, a poet,
a woman dreaming when she should be typing
the last report of the day. If this were a map,
she thinks, a map laid down to memorize
because she might be walking it, it shows
ridge upon ridge fading into hazed desert
here and there a sign of aquifers
and one possible watering-hole. If this were a map
it would be the map of the last age of her life,
not a map of choices but a map of variations
on the one great choice. It would be the map by which
she could see the end of touristic choices,
of distances blued and purpled by romance,
by which she would recognize that poetry
isn’t revolution but a way of knowing
why it must come. If this cheap, mass-produced
wooden stand from the Brooklyn Union Gas Co.,
mass-produced yet durable, being here now,
is what it is yet a dream-map
so obdurate, so plain,
she thinks, the material and the dream can join
and that is the poem and that is the late report.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hảo liễu ngày 23/02/2019 21:24
Trên thớ gỗ rẻ tiền, trầy xước, cũ của cái bàn đánh máy
có một cảnh quan, dấu vân, mà chỉ một đứa trẻ mới có thể thấy
hoặc cái tôi già hơn của đứa trẻ ấy,
một người đàn bà mơ khi cô nên đánh
báo cáo cuối của ngày. Nếu đây là một tấm bản đồ,
cô nghĩ, một tấm bản đồ được bày ra để nhớ
bởi có thể cô sẽ bước trên nó, thì nó sẽ cho thấy
những sống núi trên sống núi mờ dần vào sa mạc mù sương,
ở đây và ở kia một dấu hiệu của những tầng ngậm nước
và một cái hố có thể chứa nước. Nếu đây là một tấm bản đồ,
thì nó sẽ là tấm bản đồ của tuổi cuối cùng trong cuộc đời cô,
không phải bản đồ của những lựa chọn mà là bản đồ của những biến tấu
trên một lựa chọn tuyệt vời. Nó sẽ là tấm bản đồ mà cô
có thể thấy tận cùng của những lựa chọn du hành,
của những khoảng cách in sắc xanh và tím của lãng mạn,
tấm bản đồ mà cô có thể nhận ra thơ
không phải là cách mạng mà là một cách biết
vì sao nó phải đến. Nếu chiếc bàn gỗ đứng rẻ tiền,
được sản xuất hàng loạt của Công ty Ga Liên hiệp Brooklyn này,
được sản xuất hàng loạt mà vẫn bền, đang ở đây lúc này,
là cái mà nó là nhưng cũng là một tấm bản đồ mơ
quá kiên ngoan, quá rành rành,
cô nghĩ, thì vật chất và giấc mơ có thể hoà vào nhau
và đó là bài thơ và đó là bản báo cáo muộn.