Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Đỗ Quốc Thuấn » Vạn kiếp tình (2010)
Đăng bởi ThangLong01 vào 25/01/2017 00:49
Núi Chư Pông chẻ gió
Đá nguyên sinh xanh thời tiền sử
Chọc trời những nhà rông
Sông Ba – mạch lửa…
Tây Nguyên!
Ngọn gió Phơn đầu tiên
Cơn mưa rừng đầu tiên
Đậm đà lời già bản
Những huyền thoại phủ đầy trầm tích
Tiếng chiêng – cồng
Sơ khai.
Tiếng cồng!
Cồng!
Cồng!
Vồng ngực người Tây Nguyên.
Tiếng cồng
Cồng!
Vồng ngọn núi.
Tiếng cồng trong bước đàn voi lầm lũi,
Bùng cơn bão chuyển chiều thung núi
Một bài ca không lời.
Mưa bạc đầu nghìn ngọn,
Lũ cuộn sạt rừng già,
Gió gầm như hổ dại,
Đêm bầm đen như lòng đất ộc lên.
Con suối chưa đặt tên,
Cánh rừng chưa một dấu chân người
Và loài cây chưa biết mưa biết nắng
Như sơ khai,
Sau tiếng chiêng cồng.
Tiếng cồng vút cao thân lao
Tiếng cồng vang xa gài căng cánh ná
Đỏ mặt trời mùa hạ
Túc chiêng cồng lễ hội đâm trâu.
Già làng Tây Nguyên bên ché rượu
Hơi men nhuốm đỏ chòm râu
Dàn lửa cháy rung tiếng cồng phần phật
Bộ đội về
Hội lửa mười buôn
Vũ điệu Khiên
Cánh võng, vạt rừng, cao nguyên
Gió.
Mưa.
Lũ.
Thác.
Ghềnh.
Cơm nấu bên đường kiềng đá chông chênh
Nghe tiếng suối đan tiếng tơ rưng nghẹn ứa
Em gái Ba Na môi tắt nụ cười
Váy áo bạc sờn, nhúm tro gianh đắng họng.
Các anh về giữa chiều gió lạ
Ba lô xạm khói đạn bom
Hành quân nghìn ngày đêm
Đốm sáng lân tinh lập loè rừng cổ đại
Từ biển đông
Cồn cào gió
Để hôm nay
Lộng lẫy
Sao cờ.
Tháng ba
Cồng!
Cồng rung rừng già
Đất ép lại cho ta làm công sự
Và núi dựng cái vóc dáng ngàn xưa ấy
Mùa xuân!
Những đứa con trở về với rừng
Thành Đam San thuở trước
Khoẻ như cây lim già và hiền như đất
Uống chung ché rượu cần nặng dòng máu an hem
Những đứa con từ cửa biển đi lên
Những đứa con từ địa cầu đi xuống
Như mùa mưa lũ cuộn
Dội vào nhau
Vồng lên tiếng sấm
Tiếng cồng.
…