Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Phiêu bạc tây nam (760-770)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 05/04/2015 14:06
蜀天常夜雨,
江檻已朝晴。
葉潤林塘密,
衣幹枕席清。
不堪祗老病,
何得尚浮名。
淺把涓涓酒,
深憑送此生。
Thục thiên thường dạ vũ,
Giang hạm dĩ triêu tình.
Diệp nhuận lâm đường mật,
Y can chẩm tịch thanh.
Bất kham chi lão bệnh,
Hà đắc thượng phù danh?
Thiển bả quyên quyên tửu,
Thâm bằng tống thử sinh.
Trời đất Thục, ban đêm thường có mưa,
Thuyền đã qua buổi chiều tạnh ráo.
Lá bóng loáng đầy nơi rừng bên bờ đê,
Áo khô chiếu gối sạch.
Không chịu được căn bệnh của người già,
Thì làm sao còn mong được cái danh hão!
Tạm lấy chén rượu nhạt,
Nhờ nó dứt hẳn cái đời này đi.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 04/04/2015 14:06
Đất Thục thường mưa đêm,
Chiều tạnh, một con thuyền.
Ven đê lá rừng ánh,
Áo khô chiếu gối êm.
Thân già bệnh cam chịu,
Danh hão sao lại thèm.
Tạm đem chén rượu nhạt,
Nhờ nó, đời dễ quên.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 31/01/2020 12:00
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 04/09/2020 09:39
Trời Thục ban đêm thường có mưa,
Đã qua chiều tạnh thuyền về bờ.
Đê rừng bóng loáng rơi đầy lá,
Chiếu gối áo khô sạch bụi mờ.
Căn bệnh người già không khứng được,
Làm sao mong được cái danh hờ!
Tạm đem rượu nhạt làm khuây khoả,
Nhờ nó xa rời cái chuyện đời.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 10/02/2020 17:04
Đêm đất Thục thường mưa lênh láng
Hiên bên sông buổi sáng tạnh rồi
Rừng đê lá ướt mọi nơi
Trong nhà chiếu sạch áo thời khô rang
Không chịu nổi bệnh hành kỳ lão
Thì làm sao danh hão mong cầu
Chén nông và nhỏ rượu bầu
Nhờ nhiều vào nó tống mau đời này.