Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Phiêu bạc tây nam (760-770)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 04/02/2014 12:39
奔峭背赤甲,
斷崖當白鹽。
客居愧遷次,
春色漸多添。
花亞欲移竹,
鳥窺新捲簾。
衰年不敢恨,
勝概欲相兼。
Bôn tiễu bối Xích Giáp,
Đoạn nhai đương Bạch Diêm.
Khách cư quý thiên thứ,
Xuân sắc tiệm đa thiêm.
Hoa á dục di trúc,
Điểu khuy tân quyển liêm.
Suy niên bất cảm hận,
Thắng khái dục tương kiêm.
Nhà mới quay lưng về núi Xích Giáp,
Trước mặt là núi Bạch Diêm.
Khách ngụ cư e thẹn vì cứ dời chỗ hoài,
Nhưng vẻ xuân vì thế có tăng thêm.
Hoa bị chèn ép nên muốn dời bỏ trúc,
Vừa vén rèm lên ngó xem có chim không.
Không dám oán hận tuổi già sức yếu,
Cảnh đẹp và khí khái đều muốn có.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 04/02/2014 12:39
Phía sau nhà là non Xích Giáp
Núi Bạch Diêm đằng trước cuối trời
Khách cư thẹn dọn nhà hoài
Nhưng xuân vì thế có mòi tăng thêm
Hoa bị ép nên toan dời trúc
Vừa vén rèm là lúc tìm chim
Dám đâu oán hận cao niên
Cảnh và khí khái muốn kiêm đôi đàng
Gửi bởi Anh Nguyêt ngày 11/01/2015 10:25
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi ngày 12/01/2015 14:21
Sau lưng, Xich Giáp vút cao,
Bạch Diêm trước mặt cao nào thua đâu.
Dời nhà, thẹn chẳng ở lâu,
Dần dần ngày tháng thêm mầu sắc xuân.
Hoa kề, đẩy trúc đi dần,
Cuốn rèm, chim lại bay gần nhòm vô.
Tuổi già chẳng hận chẳng thù,
Đẹp và khẳng khái muốn vừa cả hai...
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 19/04/2015 15:13
Sau lưng có Xích Giáp,
Trước mặt là Bạch Diêm.
Khách ở ngại đổi chỗ,
Vẻ xuân cứ ngày thêm.
Hoa chen muốn dời trúc,
Chim nhòm vừa cuốn rèm.
Năm sui đâu dám tức,
Cảnh đẹp vẫn cứ thèm.