Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Phiêu bạc tây nam (760-770)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 27/04/2015 22:42
雨時山不改,
晴罷峽如新。
天路看殊俗,
秋江思殺人。
有猿揮淚盡,
無犬附書頻。
故國愁眉外,
長歌欲損神。
Vũ thì sơn bất cải,
Tình bãi giáp như tân.
Thiên lộ khan thù tục,
Thu giang tứ sát nhân.
Hữu viên huy lệ tận,
Vô khuyển phụ thư tần.
Cố quốc sầu mi ngoại,
Trường ca dục tổn thần.
Vào lúc mưa thì núi không có gì thay đổi,
Nhưng khi tạnh thì vùng kẽm lại mang một bộ mặt mới.
Con đường qua nhiều nơi thấy những phong tục lạ,
Con sông vào thu ý buồn muốn chết người.
Có vượn kêu để làm cho nước mắt cạn hết,
Muốn gửi thư đi mà không có chó,
Làng xưa ở nơi xa đưa mắt buồn ngóng,
Hát dài khiến tinh thần bải hoải.
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 28/04/2015 22:42
Núi không đổi, khi mưa,
Tạnh rồi, kẽm như mới.
Đường trời tục lạ coi,
Sông thu ý buồn rượi.
Có vượn làm lệ khô,
Không chó để thư gửi.
Làng cũ mắt buồn trông,
Hát vang muốn rát phổi.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 20/02/2020 19:47
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 07/09/2020 11:33
Núi không thay đổi lúc mưa rừng,
Đường đến nhiều phong tục lạ lùng
Vùng kẽm tạnh mưa mang mặt mới.
Sông buồn thu ý người sầu chung,
Thư đi muốn gửi không còn chó,
Nước mắt vượn kêu làm cạn dòng,
Bải hoải tinh thần ca hát mãi,
Làng xưa đưa mắt ngóng buồn trông,
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 21/04/2020 20:05
Mưa xuống, núi không đổi,
Tạnh rồi, cảnh mới tươi.
Chân trời tục khác hẳn,
Tứ sông thu não người!
Vượn khóc lệ hết nhẵn,
Hết chó mang thư rồi.
Nước cũ buồn xa thẳm,
Ca vang khổ lòng thôi.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 21/04/2020 20:08
Lúc vào mưa núi không thay đổi
Mưa tạnh rồi kẽm mới hẳn lên
Đường qua phong tục khác miền
Sông thu mang ý buồn riêng chết người
Vượn kêu tới hết rơi nước mắt
Muốn gửi thư chó biết tìm đâu
Làng xưa đưa mắt ngóng sầu
Tinh thần mệt mỏi ca lâu nên ngừng.