Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Trường An khốn đốn (746-755)
赤縣官曹擁才傑,
軟裘快馬當冰雪。
長安苦寒誰獨悲?
杜陵野老骨欲折。
南山豆苗早荒穢,
青門瓜地新凍裂。
鄉里兒童項領成,
朝廷故舊禮數絕。
自然棄擲與時異,
況乃疏頑臨事拙。
饑臥動即向一旬。
敝衣何啻聯百結。
君不見空牆日色晚,
此老無聲淚垂血!
Xích huyện quan tào ủng tài kiệt,
Nhuyễn cừu, khoái mã đương băng tuyết.
Trường An khổ hàn thuỳ độc bi,
Đỗ Lăng dã lão cốt dục chiết.
Nam sơn đậu miêu tảo hoang uế.
Thanh Môn qua địa tân đống liệt.
Hương lý nhi đồng hạng lĩnh thành,
Triều đình cố cựu lễ số tuyệt.
Tự nhiên khí trịch dữ thì dị,
Huống nãi sơ ngoan lâm sự chuyết.
Cơ ngoạ động tức hướng nhất tuần.
Tệ y hà thí liên bách kết.
Quân bất kiến không tường nhật sắc vãn,
Thử lão vô thanh lệ thuỳ huyết.
Các quan nơi huyện Xích bao gồm các bậc tài giỏi xuất chúng,
Họ mặc áo lông cừu nhẹ mềm, cưỡi ngưa béo tốt đi dưới trời băng tuyết.
Ai là kẻ độc nhất đau khổ nơi Trường An lạnh lẽo này,
Lão già quê mùa làng Đỗ Lăng xương như muốn nứt.
Vùng núi Nam trồng đậu sớm biến thành thứ cỏ cằn,
Đất trồng dưa nơi Thanh Môn thì mới bị đông giá.
Bọn trẻ trong làng trở thành những kẻ ăn hại,
Và các bạn cũ trong triều thì ít gặp.
Tự nhiên vất bỏ vì khác lạ với thời,
Huống chi mình bình dị nên thường vụng về trong cách đối xử.
Nằm đói cứ như thế đã mười ngày rồi,
Áo rách mà vẫn trăm mảnh vá chằng chịt.
Anh chẳng thấy sao: sắc trời chiều chiếu trên bức tường kia,
Ông già này im hơi, nước mắt có máu.
Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 25/01/2009 20:53
Các quan Xích Huyện lắm tài kiệt,
Ngựa tốt áo lông xông giá tuyết.
Trường An rét buốt ai riêng buồn,
Ông già Đỗ Lăng xương muốn rứt.
Ruộng đậu Nam sơn sớm hoang rậm,
Đất bí Thanh Môn vừa giá nứt.
Trẻ con làng xóm cứng cổ nhiều,
Bạn cũ triều đình tết lễ đứt.
Khác lạ với thời, tất bị bỏ,
Huống nữa chây lười mà vụng việc,
Nằm đói cứ thế mười ngày rồi,
Mặc tồi mà vẫn trăm mảnh chịt.
Há chẳng thấy tường trơ, chiều trắng xoá,
Không tiếng, già này khóc rỏ huyết?
Huyện xích, bá quan tài giỏi chán,
Áo cừu, ngựa khỏe tuyết nào ngán.
Trường An rét khổ, ai cô sầu,
Lão hủ Đỗ Lăng xương muốn rạn.
Hoang phế Nam Sơn mầm đậu đứt,
Thanh Môn chớm lạnh đất dưa nứt.
Trẻ quê giờ đã nên chai đầu,
Quan cũ lễ nghi hết giữ mực.
Vốn dĩ khác đời bị vứt cả,
Huống chi ngỗ ngáo việc cẩu thả.
Đói nằm có lúc đến mười ngày,
Áo xấu lại thêm trăm mảnh vá.
Người chẳng thấy! nắng chiều, tường trống vắng,
Lệ thành máu nhỏ, Lão khóc lặng.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Anh Nguyêt ngày 29/12/2014 11:17
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi ngày 29/12/2014 13:20
Kinh đô, quan chức đều tài,
Áo lông, ngựa béo, đi ngoài tuyết băng.
Trường An, lạnh, khổ, ai bằng,
Xương như muốn nứt, Đỗ Lăng lão già.
Nam Sơn, đậu sớm úa ra,
Thanh Môn, dưa lạnh chắc là thành băng.
Ở làng, ăn hại phải chăng,
Trong triều bạn cũ hoạ hoằn gặp nhau.
Khác thời, dứt bỏ, lạ đâu,
Huống chi đối xử với nhau vụng về.
Trên tường, nắng xuống nhanh ghê,
Nín câm, nước mắt tràn trề, máu pha...
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 07/02/2015 13:58
Kinh đô cơ quan gom hào kiệt,
Áo lông, ngựa béo, đạp băng tuyết.
Trường An đói khổ mình ai rầu,
Tên già Đỗ Lăng người muốn chết.
Mầm đậu Nam sơn thành cỏ gai,
Ruộng dưa Thanh Môn bị cóng rét.
Chức dịch trong làng, lũ ăn không,
Bạn cũ nơi triều, gặp gỡ ít.
Tự nhiên vứt bỏ vì khác thời,
Huống vì ngờ nghệch nên sơ sót.
Há chẳng thấy bóng chiều trên tường,
Già này nín hơi, chảy máu mắt.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 01/03/2016 08:38
Quan tại triều đều tài và giỏi
Mặc áo cừu ngựa khoẻ vượt băng.
Trường An buồn khổ một chàng
Xương còm muốn gãy, Đỗ Lăng ông già
Đậu núi Nam sớm đà hoang phế
Dưa Thanh môn vừa bị đóng băng
Cứng đầu là trẻ xóm trong
Bạn thân hết kẻ làm quan cho quà
Khác với đời nên ta bị bỏ
Huống ngu ngơ, xử sự sai lầm
Đói nằm gần suốt một tuần
Áo may vải xấu vá trăm mụn rồi
Những lúc nắng chiếu vôi tường vắng
Lão già này khóc lặng, lệ tuôn.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 12/06/2019 20:12
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 11/10/2019 19:37
Các quan huyện Xích bậc tài cao,
Ngựa béo áo cừu trời tuyết sao.
Khổ nhất Trường An ai bệnh lạnh,
Lão già xương yếu Đỗ Lăng vào.
Vùng Nam đậu sớm thành cây xấu,
Trồng mướp Thanh Môn bị giá đông.
Bọn trẻ trong làng thành bám hại,
Trong triều bạn cũ ít tìm nhau .
Tự nhiên vất bỏ vì điều lạ,
Huống nổi vụng về bởi biếng lười.
Đã đến mười ngày còn đói khát,
Trăm manh áo rách vá chằng đời.
Tường kia chẳng thấy trời chiều chiếu,
Nước mắt máu rơi già lặng lời.