Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Đàm Huy Đông » Miền không có gió (2014)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 07/11/2014 12:46, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Cammy vào 12/10/2017 23:32
Trong những hốc buồn xa thẳm của anh
Nơi những cơn mơ về cánh đồng trú ngụ
Cánh đồng có dáng cò nghiêng như mũi chỉ khâu bát ngát bầu trời vào xanh non thảm lúa,
con bê vàng mũi ướt phập phồng ò ò gọi mẹ,
chạy quẫng lên sóng sánh nắng vàng.
Nơi có những giấc mơ lấm lem đất cát,
sườn đê cong ngấn dấu phù sa
mẹ gánh anh với ang muối vại cà – hai thúng nhọc nhằn vào trong đồng chạy lũ,
Có gã trâu gãy sừng hùng hổ
Có mưa sa nhoà nhạt dáng mẹ gầy
Em hiện về với gương mặt nàng công chúa cua càng chanh chua, lấm lem bùn đất
Đôi mắt đen lay láy chớp cười.
Trong những xó ngày xô lệch của anh
Nơi những ẩn ức không hình hài trú ngụ
Có dòng sông ban trưa và tiếng con đò hì hục thở
Sóng nghìn năm hăm hở kiếm tìm
Em hiện về
Với gương mặt đầm đìa nước mắt
Em khóc như ngày sơ sinh
hạnh phúc.
Trong những hốc buồn sâu thẳm của anh
Sâu hơn những hố đen lăm le nuốt chửng thiên hà
Có những mùa thu loanh quanh tìm lối thoát
Mình đi bên nhau như không thể khác
Em bảo lá vàng là mắt mùa thu
Một con mắt vàng rơi sẽ để lại trên tán cây một con mắt khác – mắt của trời nhìn vào mặt đất
Bây giờ trống rỗng nhìn anh
Cái nhìn của mùa thu trong veo
Cái nhìn mây trắng…
Trong những hốc buồn thăm thẳm của anh
Có câu thơ anh viết trong những ngày nhiều gió,
em bỏ quên, ngọ nguậy ngoài bậu cửa
Cỏ bò
Mê mải cỏ
…
Và từng giờ trong trái tim anh
Em hiện về với gương mặt mùa thu mây trắng.