Trang trong tổng số 41 trang (409 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [6] [7] [8] [9] [10] [11] [12] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi estrange ngày 20/08/2008 22:25
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi estrange vào 20/08/2008 22:56
Khi em chết, anh thương yêu nhất,
Đừng hát em nghe bài ca buồn da diết;
Trên đầu em, đừng đặt những bông hồng,
Đừng che cho em bằng bóng cây bách hợp
Hãy để trên mình em là cỏ xanh rờn
Là mưa rào và những hạt sương ẩm ướt;
Và nếu anh nhớ, xin anh cứ nhớ
Nếu anh quên, xin hãy cứ quên.
Em sẽ không thấy bóng đêm
Em sẽ không biết mưa ướt
Em sẽ không nghe họa mi hót
Tiếng hót trong nỗi đau thương:
Và mơ màng xuyên cõi mông lung
Nơi không bình minh và chẳng hoàng hôn
Rồi tình cờ có lẽ em sẽ nhớ
Và tình cờ có thể em quên.
Gửi bởi estrange ngày 20/08/2008 17:27
Họ Trần suy sụp biết sao đành
Ngậm oan ôm hận trước cao xanh
Phương nam thần tử lòng trung nghĩa
Thề quyết bỏ thân diệt loạn thần
Gửi bởi estrange ngày 20/08/2008 17:26
Cô thần trung hiếu học Bao Tư
Trèo non lội suối tới kinh đô
Dập đầu trước điện, trào máu lệ
Mong Thánh chúa tha kẻ tội đồ
Gửi bởi estrange ngày 20/08/2008 16:37
Sương thu thưa thớt, ánh trăng non
Áo lụa chưa thay dẫu phai mòn
Đàn như suối bạc, ân tình khúc
Không muốn về phòng, ngại cô đơn
Gửi bởi estrange ngày 19/08/2008 00:58
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi estrange vào 19/08/2008 01:02
Nếu người ta nói với tôi:
Đến tối anh sẽ chết,
Anh sẽ làm gì cho tới đấy?
Tôi sẽ nhìn đồng hồ đeo tay,
Tôi sẽ uống nước hoa quả,
Cắn một quả táo,
Ngắm nghía con kiến mới tìm thấy mồi,
Rồi lại nhìn đồng hồ của tôi.
Vẫn còn thời gian để cạo râu
Và dầm mình trong phòng tắm, ngẫm nghĩ:
“Phải mặc gì khi viết,
Thôi hãy mặc áo xanh.”
Tôi sẽ ngồi tới trưa bên bàn làm việc
Vẫn sống
Nhưng không thể nhìn ra màu sắc của từ ngữ,
Trắng, trắng, trắng…
Tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa cuối,
Rót rượu vào hai ly: một cho tôi
Và một cho người sẽ đến không hẹn ước,
Và sẽ đánh một giấc ngủ ở giữa hai giấc mơ.
Nhưng tiếng tôi ngáy sẽ đánh thức tôi…
Và tôi lại nhìn đồng hồ:
Vẫn còn ít thời gian để đọc.
Tôi sẽ đọc một chương của Dante và nửa bài mu’allaquah
Và nhìn xem cuộc sống đang rời khỏi tôi
Để đển với người khác
Nhưng tôi sẽ không hỏi
Ai sẽ là người điền vào khoảng thiếu.
Vậy đấy, và sau đấy?
Vậy đấy, vậy đấy,
Sau đấy thì sao?
Tôi sẽ chải tóc và vứt bỏ bài thơ…
Bài thơ này, vứt vào sọt rác,
Và mặc những chiếc áo Italia mốt nhất,
Hiên ngang bước đi trong tiếng đệm vĩ cầm Tây Ban Nha,
Và đi thẳng tới nấm mồ!
Gửi bởi estrange ngày 19/08/2008 00:56
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi estrange vào 19/08/2008 01:10
Khi bạn chuẩn bị bữa sáng, hãy nghĩ tới người khác.
[đừng quên cho bồ câu ăn]
Khi bạn tiến hành chiến tranh, hãy nghĩ tới người khác.
[đừng quên những người muốn hòa bình]
Khi bạn trả tiền nước, hãy nghĩ tới người khác.
[đừng quên những người chỉ uống từ mây]
Khi bạn về nhà mình, hãy nghĩ tới người khác.
[đừng quên những kẻ sống trong lều]
Khi bạn ngủ và đếm những hành tinh, hãy nghĩ tới người khác
[có những người không nơi để ngủ]
Khi bạn giải phóng bản thân bằng những ẩn dụ, hãy nghĩ tới người khác
[có những người đánh mất quyền được nói]
Và khi bạn nghĩ tới những người xa xôi khác, hãy nghĩ tới bản thân
[và nói “Tôi ước mình là ngọn nến trong bóng tối]
Gửi bởi estrange ngày 19/08/2008 00:53
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi estrange vào 19/08/2008 01:06
Tôi đến từ nơi đấy. Tôi có những ký ức.
Tôi sinh ra như những người khác được sinh ra.
Tôi có một người mẹ
Một ngôi nhà nhiều cửa sổ,
Tôi có anh em, bè bạn,
Và một buồng giam với cửa sổ lạnh!
Tôi có con sóng nơi chim mòng biển vồ vập,
Tôi có cái nhìn của tôi
Và có dư thừa một ngọn cỏ.
Ở nơi ẩn náu sâu nhất của ngôn từ,
Tôi có mặt trăng,
Rất nhiều chim,
Và cây ô-liu vĩnh cửu.
Tôi đã bước đi trên miền đất ấy
Trước khi lưỡi kiếm biến thân người thành tấm mộc nặng trĩu
Tôi đến từ nơi đấy.
Khi bầu trời than khóc mẹ nàng,
Tôi trao lại bầu trời cho người mẹ.
Và tôi khóc, để đám mây khi quay lại sẽ mang theo những giọt nước mắt tôi.
Để phá bỏ mọi luật lệ,
tôi từng học tất cả những ngôn từ cần trong phiên tòa máu.
Tôi học chúng và dỡ bỏ tất cả
Chỉ để nói một từ duy nhất: Quê hương.
Gửi bởi estrange ngày 19/08/2008 00:52
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi estrange vào 19/08/2008 01:08
Ở nơi đây, chuyến du hành của những con chim kết thúc, chuyến du hành của chúng ta,
chuyến du hành của từ ngữ, và sau chúng ta sẽ là chân trời cho những loài chim mới.
Chúng ta là những kẻ gột ra đồng cho bầu trời, bầu trời sẽ tạc những con đường sau lưng chúng ta
và đền bù bằng tên của chúng ta trên những triền mây xa tít.
Rồi chẳng mấy chốc, chúng ta bước lên trên con đường dốc của người góa phụ trên những cánh đồng ký ức
và dựng túp lều của mình trước những cơn gió cuối cùng:
những cơn gió thổi, để câu thơ còn sống, và thổi trên đường đi của câu thơ.
Sau chúng ta, cỏ cây sẽ mọc, chúng chỉ mọc trên những con đường
chúng ta đã bước đi, nơi những bàn chân bướng bỉnh của chúng ta cất bước.
Và chúng ta sẽ khắc trên những viên đá cuối cùng, “muôn năm cuộc sống, muôn năm cuộc sống,”
rồi ngã vào chính mình.
Và sau chúng ta sẽ là chân trời cho những loài chim mới
Gửi bởi estrange ngày 18/08/2008 19:18
Đó là tất cả những gì em mang đến hôm nay--
Thứ này, và tim em cạnh đấy--
Thứ này, và tim em, và tất cả cánh đồng--
Và tất cả thảo nguyên mênh mông--
Nhưng anh nhớ đếm- phòng nhỡ em quên
Ai đó mà những thứ này cho biết--
Thứ này, và tim em, và tất cả những chú Ong
Trú mình trên Bông Cỏ.
Gửi bởi estrange ngày 18/08/2008 19:14
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi estrange vào 18/08/2008 19:14
Tôi không là ai! Còn bạn là ai?
Bạn cũng không là ai, có phải vậy không?
Và chúng ta sẽ thành một đôi- nhưng chớ có nói
Bằng không ta sẽ bị người xua đuổi.
Trở thành ai đó thật là đáng sợ!
Ở giữa đám đông, như con ễnh ương
Nhắc tên mình suốt cả ngày đêm
Trước một vũng lầy kính ngưỡng!
Trang trong tổng số 41 trang (409 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [6] [7] [8] [9] [10] [11] [12] ... ›Trang sau »Trang cuối