Trang trong tổng số 12 trang (120 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi hongha83 ngày 20/06/2008 04:51
Em giờ úa vàng, còn anh tê tái
Sẽ không hay ta gặp gỡ lúc này
Chỉ sự dịu dàng ngày trước quên ở đây
Đã buộc anh đánh đường quay trở lại.
Anh vào nhà, không chào hỏi, kêu vang:
- Người gác ngủ, cửa nhà em đang mở
Anh không doạ gì đâu, em đừng sợ
Chỉ xin em trả lại sự dịu dàng.
Anh mang lên gác thượng, vào bóng đêm
Nơi bầy chuột trong đôi giày lót ổ
Anh mang lên gác sự dịu dàng xưa cũ
Để trẻ bơ vơ không thể đi tìm.
Gửi bởi hongha83 ngày 14/04/2008 20:47
Anh hãy cho em hạnh phúc một lần
hãy gọi em theo anh về cực lạc
anh hãy dìm ở trong em cơn khát
cho em thở phào một chút nhiều hơn!
Vì cực lạc không ở chốn xa xăm
cũng không phải ở miền xa vời vợi
những bông tuyết treo thành chùm ở đấy
bão tuyết tháng tư ở đấy ngủ yên.
Cành vân sam ở đấy có màu xanh
trên những cành vân sam này rêu phủ
và đang chuyền cành những con sóc nhỏ
có vẻ như một làn khói màu hồng
rót ra màu lấp lánh của thuỷ ngân
và dòng nước tuyết tan giờ lặng lẽ…
Một lần anh nhé
trong buổi sớm mờ sương
hãy gọi em đi về nơi đó!
Em chẳng làm phiền
em đi qua như chiếc bóng của anh…
Cuộc đời đâu dài lắm
còn mùa xuân – trong năm chỉ một lần.
Ở đó vui hót những con chim rừng
ở đó tâm hồn hát trong lồng ngực…
Một trăm lỗi lầm cho anh em tha hết
nếu như anh nói rằng:
– Em hãy đến với anh!
Gửi bởi hongha83 ngày 14/04/2008 20:45
Một trăm giờ hạnh phúc…
Chẳng lẽ còn ít chăng?
Tôi đã từng chắt lọc
Như đãi cát tìm vàng.
Tôi góp nhặt, không hề mệt mỏi
Thành từng giọt, từng bông
Thành từng tia, từng luồng
Tôi tạo nên hạnh phúc từ sương khói.
Tôi nhận về như món quà tôi được
Từ những ngôi sao nhỏ, từ bạch dương…
Biết bao ngày tôi đã từng
Đuổi theo hạnh phúc.
Trên sân ga giá buốt
Trông toa tàu ầm vang
Và cả trước lúc lên đường
Tôi ra sân bay tìm được.
Tôi đã từng ôm ấp
Sưởi ấm trong căn nhà lạnh lẽo giá băng
Và tôi đã từng
Làm bùa phép…
Đã từng khổ đau quá mức
Tôi tìm ra hạnh phúc cho mình.
Thật oan uổng nếu nói rằng
Hạnh phúc là do số phận
Ta cần để cho con tim
Không xấu hổ, và quan tâm lo lắng
Cần để cho trong tim không còn
Thói biếng lười hay kiêu hãnh.
Để cho, dù chỉ một việc làm bé bỏng
Con tim nói lời “cám ơn”.
Một trăm giờ hạnh phúc
Trọn vẹn, chẳng dối gian…
Một trăm giờ hạnh phúc
Chẳng lẽ còn ít chăng?
Gửi bởi hongha83 ngày 14/04/2008 08:44
Cuộc đời hãy còn trước mặt tôi đây
Tất cả trong mắt nhìn, tai nghe tiếng
Giống như một thành phố xa buổi sớm
Đầy âm thanh và ánh sáng đầy!..
Và tất cả những khổ đau ngày trước
Tôi nhớ về với một vẻ hân hoan
Như những bậc thang để tôi bước lên
Những bậc thang dẫn tôi về mục đích…
Gửi bởi hongha83 ngày 04/04/2008 02:00
Tôi từng nghe những gì Theoritus đã từng ca
Về những tháng năm đáng yêu và khao khát
Những tháng năm bằng bàn tay dịu mát
Trao tài năng cho hết thảy trẻ già
Và khi say tiếng hát thuở xưa xa
Tôi bỗng thấy hiện lên qua nước mắt
Những tháng năm đượm buồn và tẻ ngắt
Những tháng năm mà đời tôi đi qua
Vụt một bóng đen và liền ngay tôi biết
Cái bóng đen ảo huyền di động khóc than
Từ phía sau túm tóc tôi giật miết
Tôi cố giằng thì một giọng ngân vang
"Đoán ngay ai túm ngươi?", Tôi đáp liền "Cái Chết"
"Lầm đó, Tình yêu", Vẳng lời đáp rõ ràng.
Gửi bởi hongha83 ngày 14/03/2008 02:44
Đứng dậy bạn ơi, bỏ sách ra một xó
Nếu không bạn hẳn sẽ lưng gù
Đứng dậy bạn ơi, phóng tầm nhìn đây đó
Sao lúc nào cũng vất vả, ưu tư ?
Mặt trời trên đỉnh núi cao chất ngất
Một quầng lửa sáng dịu êm
Đã trải khắp cánh đồng xa tít tắp
Những ánh chiều vàng nhạt đầu tiên
Sách ư! Chỉ là cuộc cãi vã không cùng và tẻ ngắt
Hãy lại đây nghe chú sẻ rừng ca
Ôi tiếng chim ngọt ngào trong vắt
Mang bao nhiêu hiểu biết cho đời ta
Và đây nữa! Sáo rừng say sưa hót
Chim phải đâu nhà thuyết giáo tồi
Sự vật, bạn ơi muốn nhìn cho thấu suốt
Hãy để thiên nhiên làm thầy của ta thôi
Thiên nhiên có một thế giới của cải đầy ra thế
Để ban cho tim óc con người
Kiến thức tự phát biểu lộ bằng sức khoẻ
Chân lý biểu lộ bằng niềm vui
Một xúc cảm về cánh rừng xanh lá
Có thể dạy cho ta cái dở, cái hay
Về con người nhiều hơn tất cả
Bao nhiêu nhà hiền triết xưa nay
Dịu dàng thay khối kiến thức mà thiên nhiên hé mở
Trí tuệ nhiễu sự của ta
Biến vẻ diễm kiều của sự vật thành méo mó
Ta hại mình, chẻ sự vật ra
Thôi đủ rồi, khoa học cùng nghệ thuật
Hãy gấp đi những trang sách mướp khô
Hãy ra ngoài và mang theo một con tim rất thật
Con tim quan sát, tiếp thu.
Gửi bởi hongha83 ngày 14/03/2008 02:13
Tôi nghe ngàn âm thanh hoà quyện vào nhau
Khi trong rừng tôi ngồi thư thái
Lòng lâng lâng thì bỗng trong đầu
Những ý vui mang ý buồn xô lại
Bằng kiệt tác của mình thiên nhiên từng gắn
Cả linh hồn trong thể xác tôi
Để hồn tôi khiến lòng tôi cay đắng
Nghĩ những chi người đem lại cho người
Qua chùm anh thảo dưới vòm lá xanh
Cây trúc đào thả những vòng hoa đỏ
Và tôi tin mỗi bông hoa xinh
Đều tận hưởng bầu không gian quanh nó
Bầy chim quanh tôi ríu rít chuyền cành
Ý nghĩ của chim tôi không đoán nổi
Nhưng chim chỉ hơi động đậy thôi cũng đã thành
Dường như cả một niềm vui dữ dội
Những nhành lá non trải tán rộng ra
Để bắt lấy không gian đầy gió
Và tôi suy từ mọi lẽ gần xa
Chắc hẳn có niềm vui trong đó
Nếu linh nghiệm của thiên nhiên là thế
Nếu niềm vui này thượng đế cho tôi
Sao tôi không có lý do để xót xa rơi lệ
Khóc những chi người đem lại cho người ?
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 23/10/2007 07:34
Lê và táo nở hoa
Sương giăng trên sông vắng
Cachiusa ra bến
Trên bờ cao năm nào.
Nàng cất lên bài hát
Về đại bàng, thảo nguyên
Về một người yêu thương
Mà thư nàng vẫn đọc.
Ôi, bài ca thiếu nữ
Hãy bay theo mặt trời
Về biên cương xa xôi
Trao lời thăm hỏi nhé.
Để chàng nhớ về em
Để chàng nghe câu hát
Chàng giữ gìn tổ quốc
Tình yêu – em giữ gìn.
Lê và táo nở hoa
Sương giăng trên sông vắng
Cachiusa ra bến
Trên bờ cao năm nào.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Phụng vũ cửu thiên ngày 14/10/2007 07:20
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Phụng vũ cửu thiên vào 15/10/2007 14:55
Tháng chạp nhuỵ mai vừa hé
Sang năm mai nở đầy cành
Vẫn biết ý xuân xinh đẹp
Riêng lòng lữ khách buồn tênh
Cây và tuyết cùng một sắc
Gió trên sông, sóng bồng bềnh
Vườn cũ nào đâu còn thấy
Núi Vu Cao một màu xanh.
Gửi bởi cacbacrabot ngày 07/10/2007 04:42
Những giờ trôi, không nghe ra tiếng động
Nhưng những giờ mang đến những tháng năm.
Và mùa hè đi ra từ mùa xuân
Rồi mùa hè đi vào mùa thu muộn.
Trang trong tổng số 12 trang (120 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối