Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 20/06/2008 08:23
Như những chàng trai bên kia bờ đại dương
Mua tự do bằng máu xương, rẻ đấy!
Nào ta, trai tráng, lên đường
Đả đảo tất cả các nhà vua, trừ Vua Phá máy
Khi tấm vải ta dệt đã xong xuôi
Ta rời con thoi và thanh gươm cầm lấy
Cho hắn, ta sẽ ném tấm vải liệm lên người
Và nhuốm tấm vải trong vũng máu từ tim hắn chảy
Dù tấm vải liệm sẽ đen như tim bậc đế vương
Vì huyết quản hắn là bùn nhơ mục nát
Nhưng đây chính là giọt sương
Tắm cho xanh tươi đưới ánh dương
Cây tự do được trồng bởi Ludd!
Gửi bởi hongha83 ngày 20/06/2008 08:05
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 20/06/2008 08:43
Hoa hồng Tình yêu làm vườn đời đẹp tuyệt
Dù chen giữa cỏ hôi trong sương độc nặng gieo
Rồi Thời gian chặt lá cành bằng lưỡi dao ác nghiệt
Hay hoa hoá vĩnh hằng trong lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Vô ích ta thề cho thuỷ chung một kiếp
Vô ích thương nhau tim sầu đỡ hắt hiu
Vì một phút trớ trêu có thể bắt ta ly biệt
Hay Cái chết cắt lìa trong lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Nhưng để xoa dịu tim sầu u uất nặng
"Vô lý chẳng gặp nhau" Hi vọng cứ thầm thì
Với ảo mộng dối lừa này, vơi nửa phần cay đắng
Ta khỏi nếm chất giết người: Lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Ôi hãy kết đôi trong tuổi xuân đầy nắng
Tuổi trẻ và Tình yêu như hoa đẹp bao nhiêu
Hoa khoe sắc một thời trong mùa hoa trong trắng
Rồi trịu lá trong đông tàn Lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Hỡi cô em lệ tràn lai láng
Trên má em, trên ngực đẹp yêu kiều
Sao anh hỏi? Cốt gợi từ quên lãng
Lời đáp đã phai nhòa, Lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Ai là kẻ ghét đời lánh xa nhân loại
Bỏ thành phố tìm về nơi hang động cheo leo
Ở đó thét gào trong gió than thảm hại
Vách núi vọng về Lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Giờ thù hận chế ngự con tim một thời dĩ vãng
Cũng dễ dãi yêu, tâng bốc, hò reo
Giờ thất vọng đen ngòm trong đen ngòm huyết quản
Hắn suy nghĩ điên cuồng vì Vĩnh biệt Tình yêu!
Hắn ghen ghét với kẻ khốn cùng có tâm hồn bọc thép
Niềm vui hắn hoạ hoằn, nỗi buồn chẳng bao nhiêu
Hắn cười cái hắn không cảm thấy bao giờ là nỗi đau khủng khiếp
Và hắn sợ nỗi quại quằn của Lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Tuổi trẻ qua, đời tàn, hi vọng đổ
Với nguyện ước một thời thôi chẳng dám theo
Hắn tung cánh trong trời xuân rồi thu mình khi bão tố
Tấm vải liệm của cảm tình là Lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Astrea nói sự trừng phạt ắt không tránh khỏi
Nếu trên đời đem giả dối đổi lấy sự cao siêu
Nhưng với hắn, kẻ từng thờ Tình yêu không mỏi
Sự đền tội thấm gì trong Lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Trước bàn thờ Chúa sáng loà ai quỳ thành thật
Chẳng phải trải cành mia rồi cành bách lên theo
Cành mia là biểu tượng của niềm vui trong trắng nhất
Còn cành bách là Vòng hoa Vĩnh biệt Tình yêu!
Gửi bởi hongha83 ngày 04/04/2008 02:00
Tôi từng nghe những gì Theoritus đã từng ca
Về những tháng năm đáng yêu và khao khát
Những tháng năm bằng bàn tay dịu mát
Trao tài năng cho hết thảy trẻ già
Và khi say tiếng hát thuở xưa xa
Tôi bỗng thấy hiện lên qua nước mắt
Những tháng năm đượm buồn và tẻ ngắt
Những tháng năm mà đời tôi đi qua
Vụt một bóng đen và liền ngay tôi biết
Cái bóng đen ảo huyền di động khóc than
Từ phía sau túm tóc tôi giật miết
Tôi cố giằng thì một giọng ngân vang
"Đoán ngay ai túm ngươi?", Tôi đáp liền "Cái Chết"
"Lầm đó, Tình yêu", Vẳng lời đáp rõ ràng.
Gửi bởi hongha83 ngày 14/03/2008 02:44
Đứng dậy bạn ơi, bỏ sách ra một xó
Nếu không bạn hẳn sẽ lưng gù
Đứng dậy bạn ơi, phóng tầm nhìn đây đó
Sao lúc nào cũng vất vả, ưu tư ?
Mặt trời trên đỉnh núi cao chất ngất
Một quầng lửa sáng dịu êm
Đã trải khắp cánh đồng xa tít tắp
Những ánh chiều vàng nhạt đầu tiên
Sách ư! Chỉ là cuộc cãi vã không cùng và tẻ ngắt
Hãy lại đây nghe chú sẻ rừng ca
Ôi tiếng chim ngọt ngào trong vắt
Mang bao nhiêu hiểu biết cho đời ta
Và đây nữa! Sáo rừng say sưa hót
Chim phải đâu nhà thuyết giáo tồi
Sự vật, bạn ơi muốn nhìn cho thấu suốt
Hãy để thiên nhiên làm thầy của ta thôi
Thiên nhiên có một thế giới của cải đầy ra thế
Để ban cho tim óc con người
Kiến thức tự phát biểu lộ bằng sức khoẻ
Chân lý biểu lộ bằng niềm vui
Một xúc cảm về cánh rừng xanh lá
Có thể dạy cho ta cái dở, cái hay
Về con người nhiều hơn tất cả
Bao nhiêu nhà hiền triết xưa nay
Dịu dàng thay khối kiến thức mà thiên nhiên hé mở
Trí tuệ nhiễu sự của ta
Biến vẻ diễm kiều của sự vật thành méo mó
Ta hại mình, chẻ sự vật ra
Thôi đủ rồi, khoa học cùng nghệ thuật
Hãy gấp đi những trang sách mướp khô
Hãy ra ngoài và mang theo một con tim rất thật
Con tim quan sát, tiếp thu.
Gửi bởi hongha83 ngày 14/03/2008 02:13
Tôi nghe ngàn âm thanh hoà quyện vào nhau
Khi trong rừng tôi ngồi thư thái
Lòng lâng lâng thì bỗng trong đầu
Những ý vui mang ý buồn xô lại
Bằng kiệt tác của mình thiên nhiên từng gắn
Cả linh hồn trong thể xác tôi
Để hồn tôi khiến lòng tôi cay đắng
Nghĩ những chi người đem lại cho người
Qua chùm anh thảo dưới vòm lá xanh
Cây trúc đào thả những vòng hoa đỏ
Và tôi tin mỗi bông hoa xinh
Đều tận hưởng bầu không gian quanh nó
Bầy chim quanh tôi ríu rít chuyền cành
Ý nghĩ của chim tôi không đoán nổi
Nhưng chim chỉ hơi động đậy thôi cũng đã thành
Dường như cả một niềm vui dữ dội
Những nhành lá non trải tán rộng ra
Để bắt lấy không gian đầy gió
Và tôi suy từ mọi lẽ gần xa
Chắc hẳn có niềm vui trong đó
Nếu linh nghiệm của thiên nhiên là thế
Nếu niềm vui này thượng đế cho tôi
Sao tôi không có lý do để xót xa rơi lệ
Khóc những chi người đem lại cho người ?
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]