Trang trong tổng số 3 trang (23 bài trả lời)
[1] [2] [3] ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi Quốc Huy ngày 16/01/2024 22:07
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi Quốc Huy vào 20/02/2024 15:49
Đừng nhắc nhở anh, xin đừng nhắc nữa
Những người tình, những giây phút tan mơ
Khi tình anh, đã vì em trao tặng
Những phút giây quên không thể bao giờ
Khi thời gian làm chúng mình mỏi mệt
Thì khi đó chúng ta, anh và em, sẽ chết.
Anh sẽ quên, và liệu em quên hết
Khi tay anh khẽ mái tóc ngã vàng
Trái tim em đã đập nhanh đến thế?
Khi tâm hồn bao hình ảnh anh mang
Nơi ngực anh cùng mắt mờ mệt mỏi
Đôi môi vẫn yêu thương, dù lặng im không nói.
Khi em ngã vào ngực anh bối rối
Đôi mắt em xinh đẹp giống thiên thần
Nửa khao khát, nữa cũng vừa trách tội
Gần vẫn gần, chân vẫn sát bên chân
Và đôi môi đã gặp nhau mãnh liệt
Như thể những nụ hôn của cuộc tình sắp hết.
Và đôi mắt long lanh rồi sẽ khép
Khẽ đưa mi và ta khẽ đi tìm
Nơi mí mắt phủ mắt người xinh đẹp
Khi mượt mà và bóng loáng mi em
Như đánh cắp đôi má em rực rỡ
Giống lông vũ nhẹ nhàng trên tuyết rơi trắng xoá
Tình trở về, một giấc mơ dù nhỏ
Thật nhẹ nhàng khi nói, chính giấc mơ
Ngọt ngào hơn trong ảo mờ của nó
Và ngọt hơn những tim khác mong chờ
Vì đôi mắt không như em sáng toả
Trong thực thế hoang vu của thiên đàng, trên đó.
Vậy hãy đừng nhắc anh, đừng nhắc nữa
Những phút giây dù cũng đã qua rồi
Vẫn gợi về những giấc mơ một thuở
Đến khi nào mình bị lãng quên thôi
Như tảng đá bị mài mòn, vô nghĩa
Để nói rằng chúng ta sẽ rời xa cõi thế.
Gửi bởi Quốc Huy ngày 15/01/2024 15:19
Anh chẳng biết những gì
Xung quanh anh tiếp nối
Thích ngắm những chú chim
Những cuộc đời ngắn ngủi.
Chúng nhìn quanh, nhìn quanh
Khi nhặt từng hạt lúa
Bởi vì chúng, lúc nào
Cũng trong niềm lo sợ
Vì cơn đói, và vì
Là lễ nghi cần thiết
Trong khi đó, anh không
Thấy xe người xuất hiện
Quên buổi hẹn, số nhà
Và thấy người lộng lẫy
Chỉ khi người đi xa
Và nói rằng: “Được đấy”.
Gửi bởi Quốc Huy ngày 20/10/2023 09:58
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Quốc Huy vào 21/10/2023 11:10
Em biết anh không cười, khi vắng em
Vắng em, nụ cười không mở hé
Vắng em, anh chẳng hát gì thêm
Và làm gì cũng không hề dễ
Em buồn, sẽ thấy anh giống em
Anh vui, lúc em vui hớn hở
Nếu em biết anh trải qua những gì
Vắng em, nụ cười không hé mở
Em đã đến như một bài ca
Làm sáng ngời nơi anh ngày tháng
Ai sẽ tin
Em - một phần giấc mơ
Giờ, tất cả
Cách nhiều năm ánh sáng
Em đã biết, vắng em anh không cười
Vắng em, nụ cười không mở hé
Vắng em, anh không hát không vui
Và làm gì cũng không hề dễ
Giờ, người ta bảo hạnh phúc cần
Lâu, cần rất lâu tìm thấy
Chao! Điều đó quả khó khăn
Để tình em phía sau anh vậy
Gửi bởi Quốc Huy ngày 20/10/2023 08:53
Sao mặt trời vẫn sáng hoài, lặng lẽ?
Và biển xanh sao vội vã vào đây?
Đâu ai biết đó là ngày tận thế
Em chẳng còn yêu anh nữa từ nay
Chú chim non sao trên cành hót mãi?
Những vì sao, sao vẫn sáng ở trên?
Đâu ai biết đó là ngày tận thế
Kết thúc rồi khi anh mất tình em.
Sáng tỉnh dậy, anh bàng hoàng tự hỏi
Xung quanh anh sao mọi thứ còn đây
Anh không hiểu, không, anh không hiểu nổi
Sẽ ra sao trong cuộc sống hằng ngày
Sao tim anh vẫn cứ hoài đập mạnh?
Đôi mắt anh sao lại khóc làm gì?
Đâu ai biết thế giới này sắp tận
Kết thúc rồi khi em nói chia ly
Gửi bởi Quốc Huy ngày 29/09/2023 14:04
Tôi không nói cho ai nghe, mùa xuân
Tôi không hái hoa trên đồng, ngọn cỏ.
Mùa xuân qua, hoa chẳng còn thắm đỏ,
Xưa cùng anh đã kết, vòng hoa xinh.
Những ngày xưa trôi nhanh như mũi tên,
Cái thời đốt ta bằng tình yêu, bằng lửa.
Tôi không nói cho ai nghe điều đó
Vẫn khắc trong tim man mác nỗi buồn.
Gửi bởi Quốc Huy ngày 29/09/2023 13:40
Gõ cửa, trời mưa
Vẫy gọi: “ra ngoài!”
Tôi vội đáp:
“Chờ một hồi nữa nhé!”
Vần thơ đến
Dưới mùa thu ứa lệ...
Vần thơ đến,
Mang những ước mơ...
Thu đừng gọi tôi,
Vì lúc này vẫn chưa...
Gió đừng gọi,
Tôi sẽ không đến đấy...
Những tia nắng cuối cùng,
Rọi con đường lộng lẫy...
Cả những chiếc lá vàng, đừng gọi,
Tôi không về..
Đừng khóc mùa thu,
Tôi đã khác rồi.
Thu không muốn
Thì đừng tin tôi nhé...
Cứ quyến rũ và dối lừa như thế
Những chiếc lá xinh tươi...
Thu ơi, hãy nghe,
Ta không thuộc về người...
Gửi bởi Quốc Huy ngày 21/09/2023 16:36
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Quốc Huy vào 21/09/2023 16:49
Em không quen,
Người khác xót thương,
Vẫn tự hào rằng trong lửa đỏ
Áo các chàng trai máu đào cần giúp đỡ -
Người đó chính là em...
Buổi chiều nay,
Mùa đông, tuyết, yên bình,
Em không nhớ những ngày xưa đó
Vẫn phụ nữ và em -
Rụt rè, e sợ -
Em ngã vào vai anh.
Gửi bởi Quốc Huy ngày 21/09/2023 16:14
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Quốc Huy vào 15/01/2024 11:02
Tình đầu, đừng gặp lại tình đầu,
Để bao kỉ niệm mãi về sau -
Bao nhiêu hạnh phúc hay đau đớn,
Bài hát bên sông tắt thuở nào.
Đừng tìm về quá khứ xa xôi -
Mọi thứ dường như khác cả rồi...
Hãy để điều gì lưu luyến nhất
Ở trái tim ta chẳng đổi dời.
Gửi bởi Quốc Huy ngày 21/09/2023 10:49
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Quốc Huy vào 28/10/2023 18:00
Trái tim anh bỗng nhẹ nhàng, vì sao?
Và sao những vì sao đêm sáng đỏ?
Bầu trời xanh, do nguyên cớ thế nào
Từ lúc anh đã gặp em lần nọ?
Những bông hoa xinh rạng rỡ vui cười
Cho chúng mình, niềm hân hoan, vui vẻ
Những nụ cười, nụ cười ấy xinh tươi
Cho thế giới, em và anh, chỉ thế.
Những nụ cười, nụ cười ấy xinh tươi
Vì sao cả thế giới cười, anh biết
Như được nghe một chuyện cũ xa xôi
Đi mãi mãi qua ngàn đời, đi hết
Đây là bài hát của anh, em yêu
Anh gửi tặng, mộ khúc này êm nhẹ
Và thế gian chẳng sai lấy một điều
Khi có mặt em trên đời như thế
Mặc người đời, mặc ai nói bâng quơ
Vắng tình em, không còn ngày, có lẽ
Và vì thế, bài hát anh, em ơi
Anh gửi tặng, mộ khúc này êm nhẹ
Mặc người đời, mặc ai nói bao nhiêu
Vắng tình em, không còn ngày vui vẻ
Và vì thế, bài hát anh, em yêu
Anh gửi tặng, khúc nhạc chiều êm nhẹ
Gửi bởi Quốc Huy ngày 18/09/2023 17:28
Tuổi mười bảy, chúng tôi dường đã lớn
Bởi trưởng thành trong những cuộc chiến chinh
Và giờ đây, các em, người được chọn
Dáng người cao, mái tóc đẹp của mình.
Các em xinh! Tôi khác rồi, có lẽ
Trong chiến tranh, những đứa trẻ đói nghèo
Những chàng trai xưa gặp tôi cũng thế
Đều bảo rằng chúng tôi thật đáng yêu.
Chúng tôi yêu, hôn nhau nơi tuyến tuyến
Lúc lên đường đã hứa hẹn cùng nhau
Mặc bẩn, gầy, chúng tôi càng xinh đẹp
Và điều này tôi tin mãi về sau.
Trong chúng tôi chỉ ít người trở lại
Biết làm gì, không lẽ trách người yêu?
Trách sao họ yêu những người con gái
Vốn sinh ra trong lửa khói tiêu điều
Và mùa xuân ai cũng yêu, quả thật,
Hoa khoe màu, những bước nhảy đầu tiên,
Và cả những mái tóc màu nhạt nhạt
Khi cô nàng tuổi mười bảy hồn nhiên.
Tháng năm trôi như mùa thu thay lá
Có lẽ một điều, hãy nhớ các em
Đấu tranh cho tình yêu, lòng dũng cảm
Không kém gì nơi tuyền tuyến, khói đen.
Trang trong tổng số 3 trang (23 bài trả lời)
[1] [2] [3] ›Trang sau »Trang cuối