Trang trong tổng số 60 trang (600 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 10/12/2007 16:06
Người ở gái có tâm hồn cao cả mà em vẫn ghen
Đang yên giấc ngàn thu dưới nấm cỏ xanh êm
Hôn nay đáng lẽ chúng ta phải mang một bó hoa viếng mộ
Những người chết rồi thương ôi! Còn nhiều đau khổ
Khi tháng giá ngày đông, người thợ xén cây già
Hiu hắt gió buồn vờn quanh nắp đá mộ hoa
Chắc người chết cũng thấy người sống chúng ta bội bạc
Ngủ ngon lành trong nệm chăn ấm áp
Còn họ thì đầu nặng trĩu những giấc mơ buồn
Không bạn chung giường, không ai kể chuyện hàm ơn
Lạnh buốt xương già, sâu bọ đêm ngày đục khoét
Cảm thấy trên mình rỉ từng giọt tuyết
Và ngày tháng trôi qua, không bạn hữu họ hàng
Thay những vành hoa héo rũ trên nấm mồ hoang
Khi thanh củi khô reo ca trong đêm vắng
Nếu tôi thấy người về, ngồi trong phố yên lặng
Hay một đêm tháng chạp, xanh thẳm lạnh lùng
Tôi thấy người về ngồi ở góc phòng
Từ tấm gương ngàn thu trở về nghiêm nghị
Ấp ủ trong đôi mắt hiền người mẹ
Đứa trẻ ngày xưa nay đã lớn khôn
Tôi biết nói gì đây với một linh hồn
Khi dòng lệ tuôn rơi, từ đôi mắt người trống rỗng.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 10/12/2007 12:32
Một trăm người tình si
ngủ yên mãi mãi
dưới đất khô.
Andalucía
có những con đường đỏ dài.
Córdoba, những cây ô-liu xanh
nơi đặt một trăm cây thập giá,
nhắc ta tưởng nhớ họ.
Một trăm người tình si
ngủ yên mãi mãi.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 10/12/2007 12:29
Trong khi chúng tôi đói khát
Mặc quần đùi và đi chân không,
Chúng tôi đập nát đá bằng búa.
Những mảnh bén nhắm vào chân chúng tôi.
Những vết thương nhiễm trùng.
Chúng tôi không được điều trị tử tế.
Angkar thích thú thấy chúng tôi đau đớn.
Nếu chúng tôi không trình diện để lao động,
Họ ra lệnh cho chúng tôi phải đi rửa vết thương.
Những y tá dỏm dùng que khều khều những vết thương.
Ai cũng được rửa từ một xô nước nấu lá me.
Họ rắc tro xác người lên những vết thương của chúng tôi.
Nhiều người mắc bệnh viêm gan.
Ai không đi được vẫn phải lao động.
Vài người phải bò đến nơi lao động.
Những vết thương đau nhất về đêm,
Nhưng chúng tôi không được phép rên;
Khmer Đỏ bảo sự đau khổ của chúng tôi chẳng nhằm nhò gì,
So với binh sĩ của chúng ngoài chiến trường.
Lao động, những vết thương nở và chảy máu.
Ruồi bu đến chúng tôi như xác chết.
Một tay sử dụng chiếc búa;
Một tay xua ruồi từ viết thương.
Ruồi hút máu và mủ.
Ruồi đẻ trứng vào những chỗ lở loét.
Những vết thương của chúng tôi lan tràn những con giòi.
Khi viết thương bành ra,
Chúng tôi gọi chúng là hố:
T-28, F-111, hay B-52
Tùy theo kích thước và chiều sâu.
Cái B-52 của tôi chỉ lành khi Khmer Đỏ sập,
Khi chúng tôi có đủ để ăn.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 10/12/2007 12:27
Con sông trương lên
Luồng nước chảy mạnh
Xác người trôi giạt nguyên ngày.
Có những xác mắc vào bụi cây
Có những xác mắc vào cỏ sậy
Chúng tôi không muốn linh hồn họ lảng vảng
Nên chúng tôi đẩy họ ra khi họ cần.
Có những xác cao như người da trắng
Có những xác bị bịt mắt
Có những xác bị trói hai tay sau lưng
Có những xác không thể nào nhận ra nổi.
Cán bộ Chhoeun bảo những xác đó là điệp viên
Của CIA nằm vùng tại Nam Vang
Điệp viên phá ngầm cách mạng
Angkar đã lùa chúng từ những địa đạo
Nơi chúng núp như những con chuột, hắn bảo,
Nhưng Angkar biết kế hoạch của chúng, đuổi chúng từ sào huyệt.
Xem xác là một trò sôi nổi
Xem xác đem lại nhiều sợ hãi
Những xác này đã là cha, là anh, là chị của ai đó,
Đã là mẹ — Có khi xem xác làm cho ta khóc.
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 09/12/2007 12:06
Dòng sông chảy
giữa đôi mắt cá
như một sắc cầu vồng
hay một vết dao cắt không lành
Bềnh bồng trên sông
là những trái tim lớn cây bao báp
những bánh xe đẩy
và cả những giá nặng nề treo
những cái sừng nai bị chết sông
Nước mắt tôi
giống như những hồ nước trung quốc
chậm rãi cuộn chìm
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 09/12/2007 12:05
Có đứa chơi bi ve với đôi mắt
của bố mẹ đã chết
Có đứa đánh cắp giày của mấy ông
chơi đàn quay cà tàng
Có đứa lại nở một nụ cười với những cánh
bướm nhổ đi
Hoặc moi ra một giấc mơ với những ngón tay nhỏ màu hồng
và đem giấc mơ nhuộm đen
Thế mà chúa đang đứng gần đấy
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 09/12/2007 12:02
Người là một con sói đối với người
Người là một sợi dây đối với người
Bạn chớ để người khác nhận chìm mình
Bạn chớ để người khác siết chặt mình
Người là một cái xẻng đối với người
Người là một tên phản đối với người
Bạn chớ để người khác tiêu diệt mình
Bạn chớ để người khác phản bội mình
Người là một thú dữ đối với người
Người là một tai ác đối với người
Bạn chớ để người khác nuốt sống mình
Bạn chớ để người khác xơi tái mình
Người là một tác hại đối với người
Người là một cơn sét đối với người
Bạn chớ để người khác đánh đổ
Bạn chớ để người khác làm điếc mình
Người là một con sói đối với người
Bạn chớ để người khác hút máu mình
Người là một người anh em đối với người
Cạnh anh em bạn có thể lành vết thương
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 09/12/2007 11:58
Không ai biết con đường của những vì sao;
Trong chúng ta ai là kẻ được chọn?
Có người gõ cửa
Phải chăng đấy là khách mời?!
Tôi đã lê bước như một chiếc bóng,
Tôi chờ đợi ngày ấy
và bà đứng trước cửa...
như một con chim lạ.
Xin bà hãy vui lòng trở vào!
Hãy ngồi xuống đây, xin cứ coi như ở nhà mình
và xin cho tôi biết, bà là ai,
thưa Bà?
Hay thôi đừng cho tôi biết gì cả.
Tốt nhất là không nên nói gì
Bình minh rụt rè xuất hiện.
Tôi thiết tha mong thời gian ngừng lại.
Nhưng ngược lại...
Thời gian phải đi mau.
Gà đã cất tiếng gáy.
Bà mặc lại bộ đồ lỗi thời.
Bà đã ra tới cửa...
như một con chim lạ.
Thế là bà phải đi,
Qua ngưỡng cửa bà gửi lại cho tôi
nụ cười thoáng mau của bà,
thưa Bà...
Tôi muốn chờ đợi, xin hãy đến!
Khi nào bà muốn, xin hãy đến!
Chúng ta sẽ sống bên nhau!
Tôi muốn chờ đợi, xin hãy đến!
Khi nào bà muốn — xin hãy đến!
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 07/12/2007 17:03
Một trăm người kỵ mã để tang,
họ đi đâu,
dưới bầu trời thấp
của vườn cam?
Họ chẳng thể đi
Córdoba hoặc Sevilla.
Hay Granada đang thở dài
thèm khát biển.
Những con ngựa mơ mơ màng màng
sẽ đưa họ
tới mê lộ của những cây thập giá
nơi tiếng hát run run.
Với bảy tiếng kêu bị đâm sâu
họ đi đâu
một trăm người kỵ mã Andalucía
của vườn cam?
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 07/12/2007 17:01
Trong ngôi nhà trắng hấp hối
«sự hư mất» của bọn đàn ông.
Một trăm con ngựa cái nhảy nhót.
Những kẻ cưỡi chúng đã chết.
Dưới những đốm sao lung linh
của đèn đuốc, tấm váy óng ánh của nàng run run
giữa cặp đùi màu đồng.
Một trăm con ngựa cái nhảy nhót.
Những kẻ cưỡi chúng đã chết.
Những chiếc bóng dài nhọn bén
đến từ chân trời mờ đục,
và tiếng trầm của một cây lục huyền cầm
cắt ngang.
Một trăm con ngựa cái nhảy nhót.
Những kẻ cưỡi chúng đã chết.
Trang trong tổng số 60 trang (600 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] ... ›Trang sau »Trang cuối