Trang trong tổng số 23 trang (225 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi hongha83 ngày 14/08/2015 12:17
Nhân bức tranh cổ đại
về một mỏm đá Sahara
bóng một người bơi âm thầm
trên dòng sông xưa nước xanh
Không vũ trang không chiến thuật
không nhảy không nghỉ ngơi
nhưng luôn cách với bóng của mình
bóng trôi dưới đáy dòng sông
Anh đấu tranh để gạt bỏ đi
một hình ảnh xanh xao lắng dịu
trở lại với bờ sông
đặng gắn làm một với bóng của mình
Gửi bởi hongha83 ngày 14/08/2015 12:06
Người vợ trẻ khóc ngay trên đĩa đồ ăn khách sạn
sau nửa ngày đi viếng thăm châu thành
chị gặp các người ốm bò trên đất kêu than
những đứa trẻ sắp qua đời vì khổ hạnh
Chị đi với chồng lên phòng nghỉ
trước đó người ta đã phun nước rửa sạch nền
Mỗi người ngả lưng mỗi giường và không trò chuyện
Chị ngủ một giấc say. Còn anh vẫn thao thức
Bên ngoài, trong bóng đêm, những tiếng ồn lan rộng
Tiếng ầm ào, tiếng chân bước, tiếng kêu, tiếng xe, tiếng hát
Cái ấy trong cơn hoảng loạn. Cái ấy không ngừng
Đoạn nó dịu đi, xếp vào một sự chối-từ khó hiểu
Một giấc mơ lại đến. Anh du hành trên biển
Nước màu xám sôi nổi lên
một tiếng ai đó nói với anh: "Có một người nào đấy tốt
Người ấy biết nhìn mọi thứ cũng chẳng bao giờ căm ghét chúng ta"
Gửi bởi hongha83 ngày 14/08/2015 11:41
Các tàu hàng bị bỏ quên còn nằm chờ trong cảng Syros
Một sống mũi tàu sát bên sống mũi khác. Tàu neo đã nhiều năm
CAPERION, Monrovia
KRITON, Andros
SCOTIA, Panama
Những bức tranh thấm đen trong nước, người ta đã tháo móc ra rồi
Như các đồ chơi tuổi thơ của chúng ta, từ nay chúng ta đã khôn lớn
Chúng tố cáo chúng ta
về những gì mãi mãi chúng ta không thể trở thành được
XELATROS, Pireus
CASSIOPEJA, Monrovia.
Đại dương đã kết thúc việc đọc tên chúng ta
Khi chúng ta đến Syros lần đầu, trời lại tối
các sống mũi tàu nằm sát cái này với cái khác dưới ánh trăng làm chúng ta suy tưởng:
đoàn tàu sao mà to lớn, và bao nhiêu nét dáng đều đặn vây ta!
Gửi bởi hongha83 ngày 14/08/2015 10:54
Ta đi vào. Phòng rộng bao la
lặng và trống, nền hoa lóng lánh
như sân trượt pa-tanh bỏ vắng
Không gian xám xịt sắc chiều tà
Tranh trên tường. Hình ảnh không hồn
những tấm khiên rồi những đĩa cân
những con cá, những tên lính tráng
một thế giới điếc câm, tán loạn
Tượng điêu khắc dựng trong trống không
chính giữa phòng, mỗi một chú ngựa
từ đầu, ta vẫn không trông
bởi cảnh trống rỗng thu hút ta hơn nữa
Còn yếu hơn tiếng vỏ ốc chùng chiềng
nghe tiếng nói, tiếng ồn thành phố
quay trong không gian vắng hoang vô độ
rì rầm kêu, tìm kiếm uy quyền
Còn việc khác. Cái việc xì xào
đến cắm chặt ở năm ngõ vào
ngũ quan ta, không thể vào được
Trong cốc lặng im, cát đà trôi tuột
Đến lúc phải động đậy, trổ tài
Gần con ngựa, nó thật là to tát
đen như kim khí. Dáng oai
đứng đó, khi chúa nó đà đi mất!
Con ngựa bảo: "Ta là Độc Nhất
Ta đã đánh ngã ngựa cái trống-không từng cưỡi ta
Ta dần lớn lên. Đây chuồng của ta
Ta ăn sự lặng im mà nơi đây trải khắp"
Gửi bởi hongha83 ngày 14/08/2015 10:41
Cà phê đen phụ vụ trên sân thượng
Có ghế có bàn ân cần duyên dáng
Các giọt nước quý giá trong những ly trong
đều có quyền uy như một Có một Không
Người ta lấy rượu ra từ đáy hầm sâu hàng quán
không nháy mắt nó chằm chằm nhìn mặt trời sán lạn
Trong ánh ngày, một chấm đen thầm ban ơn
đến rất nhanh với một tân khách nhợt nhạt lan dồn
Hắn rất nhớ những giọt nước sáng suốt tối đen
trí óc y từng ngoạm chất men
Các giọt rượu đã cho chúng ta một cái hích cứu nạn: hãy đến đó!
Một sự khích lệ làm chúng ta mở mắt để trông thấy rõ
Gửi bởi hongha83 ngày 14/08/2015 10:32
Từ núi cao tôi nhìn vịnh biển
Tàu nghỉ ngơi trên nước mùa hè
"Ta: ngái ngủ. Trăng: đi chệch đường"
Buồm trắng nói thế với riêng tôi
"Ta vào nhà thiu thiu ngủ
Nhẹ nhàng đưa tay đẩy cửa
Chúng ta tựa vào tự do"
Buồm trắng nói thế với riêng tôi
"Hãy giữ cho ý chí thế gian cùng đi một đường
Chỉ có một con tàu
Hướng tới mai sau"
Buồm trắng nói thế với riêng tôi
Gửi bởi hongha83 ngày 14/08/2015 10:27
Khi tàu vào gần
mưa rào đổ xuống che lấp nó
Trên sóng rung rinh mấy giọt thuỷ ngân
màu xám xanh trải ra càng rõ
Đại dương vào tận các túp lều
Ánh mờ trộn với bóng đêm gian phía trước
Trên gác lửng ai kia nặng bước
hòm gỗ cười tươi lại mới sơn đều
Dàn nhạc thổ dân tân thế giới
bình chậu bằng đồng reo tiếng reo khơi gợi
Một đứa trẻ sơ sinh
cặp mắt sóng lừng xinh
(Cơn mưa dần ngớt
Khói bước từng bước một
trong không gian
trên mái nhà lơ lửng bàng hoàng)
Tiếp đây vẫn còn những thư
lớn hơn trong chiêm bao
Bãi biển và hốc trú cá chình
Một áp phích ghi DÂY CÁP
Khoảnh trăng già nua sáng gấp
báo trước cho ai thường đến vỗ cánh bay nhanh
Đất màu mỡ
sau mỏm đá
người lính canh
kêu gọi kéo cờ
Sự ngạc nhiên
có thể lớn hơn
khi hòn đảo quê bắt tay tôi
kéo tôi ra khỏi nỗi buồn
Gửi bởi hongha83 ngày 13/08/2015 17:21
Không khí buổi sớm gửi các bức thư dán con tem cháy bỏng
Tuyết long lanh và các kiện hàng bông dường như nhẹ nhõm - một kilo cân thành 700 gam và không cao hơn nữa
Mặt trời rải trên băng, có vẻ đứng im trên đường bay, ấm nóng hơn là lạnh
Gió thổi dịu dàng, tưởng như đang đẩy chiếc xe trẻ con
Các gia đình đi ra khỏi nhà, thấy trời quang đãng lần đầu tiên sau nhiều thời gian
Chúng ta đang mở chương đầu một câu chuyện kỳ lạ
Tia nắng mặt trời bám vào chiếc mũ không vành bằng lông thú như đám phấn hoa bám vào các mầm cây
và tia nắng mặt trời bám vào cụm từ MÙA ĐÔNG để có mãi mặt ở đó cho đến khi mùa đông chấm dứt
Tôi đứng trầm ngâm trước thiên nhiên chết của các phiến gỗ nằm trong tuyết. Tôi hỏi chúng:
"Chúng bay có đi theo ta trong tuổi bé không?". Chúng trả lời: "Có"
Trong mớ các cây gai, người ta nghe thủ thỉ những từ của một ngôn ngữ mới
mà nguyên âm là màu xanh da trời và phụ âm, vài cành nhánh tí xíu nhẹ nhàng bập bẹ đôi lời dưới ánh tuyết
Một chiếc phi cơ được trả lương đã bày tỏ lời chào từ biệt trên các chiếc váy vang như sấm
làm cho sự im lặng trở nên thấm sâu hơn
Gửi bởi hongha83 ngày 13/08/2015 17:09
Khi anh gặp lại con đường
sau cuộc gặp gỡ tình duyên
tuyết rơi quay vòng trong gió
Vậy là mùa đông đến
họ siết chặt ôm nhau
Một đêm trắng chói sáng
Anh bước mau, bước vui
Cả thành phố
dường xuôi con đường thoai thoải
Những nụ cười trao cho
ai cũng vui vẻ mỉm cười
sau cổ áo đứng của mình
Đó là tự do!
Và những dấu hỏi hát ca
chào sự có mặt Thượng đế
Phải chăng anh nghĩ vậy?
Một điệu nhạc thoát lên
để đi những bước dài
vào với cơn bão tuyết
thảy đều quy tụ vào nốt do
Một giờ vượt qua sự đau khổ
Mọi thế đều thấy dễ
Mọi người đều mỉm cười
sau cổ áo đứng của mình
Gửi bởi hongha83 ngày 13/08/2015 16:59
Trong ga tàu điện ngầm
Áp phích chen kề nhau
Trong ánh sáng mờ đều
Đoàn tàu đến để mang đi
những khuôn mặt người và những cặp tài liệu
Ga sau là bóng tối
Ngồi như tượng trong toa
trượt chạy qua các hầm
Gò bó, mộng mơ, lệ thuộc
Họ rao bán các tin đêm
nơi tàu dừng - theo toạ độ dưới mặt biển
Bóng người chuyển động, âu sầu, trầm mặc
và lặng im dưới mặt đồng hồ
Đoàn tàu chở đi xa
các áo khoác và bao tâm hồn
Ở mọi hướng vẫn cái nhìn
từ lúc ngao du trong núi
Chưa có gì khác hơn
Sắp ra khoỉe hầm tàu
Câu chuyện vẫn xôn xao
Chúng tôi bước lên mặt đất
Chỉ một lần thôi đất nước
vỗ cánh trước khi đứng lại
đất nước bao la, xanh tươi
Các bông lúa mì bay đến
trên các ke tàu điện ngầm
Cuối đường! Tôi ra đi
còn xa, xa hơn nữa
Chúng ta có bao nhiêu người?
Bốn, năm và hơn một chút
Những ngôi nhà, con đường, đám mây
vũng nước xanh, dãy núi
mở cửa sổ nhìn trời
Trang trong tổng số 23 trang (225 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] ... ›Trang sau »Trang cuối