Trang trong tổng số 11 trang (105 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Tre Việt Nam (Nguyễn Duy): Về độ chính xác.

Em nhớ học sgk lớp 4, lớp 5 gì đó thì ghi là "Tre xanh không đứng khuất mình bóng râm".

Còn "Rễ siêng không ngại đất nghèo" thì theo em là đúng rồi.

Nói chung ai quen nhà thơ thì hỏi luôn cho tiện vậy.

Ảnh đại diện

Điệp luyến hoa kỳ 4 (Âu Dương Tu): Sorry

Ôi, vậy cho em xin lỗi.

Ảnh đại diện

Bài số 10 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Phụng Vũ Cửu Thiên

Người nắm tay tôi và kéo tôi ngồi xuống cạnh bên, làm tôi ngồi trên chiếc ghế cao hơn những người khác, cho tới khi tôi trở nên yếu đuối quá, không thể gượng dậy tự đi trên con đường của mình; do dự và cân nhắc mỗi bước chân, tôi giẫm phải lên những chiếc gai mà sự ghét bỏ đã giăng ra.

Cuối cùng tôi cũng tự do rồi!

Cú đánh đã giáng tới, tiếng trống lăng mạ vang lên, chỗ ngồi tôi đã chìm sâu vào cát bụi.

Đường đã rộng mở phía trước.

Đôi cánh tôi đang khao khát bầu trời.

Tôi đến nhập bọn cùng những ngôi sao băng buổi tối, để lao mình vào bóng đêm thăm thẳm.

Tôi như một đám mây lái bão mùa hè, gỡ chiếc vương miện vàng của chính nó, vung tiếng sấm hệt như thanh gươm trên một chuỗi ánh chớp.

Trong cơn hân hoan dữ dội, tôi chạy trên con đường cát bụi của cơn miệt thị; tôi tiến gần tới đích đến cuối cùng của người.

Đứa trẻ tìm thấy mẹ của nó ngay lúc nó lọt lòng.

Khi tôi bị bứt ra khỏi người, bị vứt vào đám hầu cận của người, tôi cũng tự do được thấy mặt người.

Ảnh đại diện

Bài số 09 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Phụng Vũ Cửu Thiên

Khi tôi mòn mỏi trên kho báu quý giá của mình, tôi cảm giác giống hệt một con sâu gặm nhấm bóng tối trong cái quả - nơi nó sinh ra.

Tôi từ bỏ nơi nhà tù mục rữa ấy.

Tôi không cần đến sự yên lặng bất động rêu phong, vì tôi trên con đường kiếm tìm tuổi trẻ vĩnh hằng; Tôi vứt bỏ hết những thứ không giống với cuộc đời mình hay không nhẹ nhàng như tiếng cười của tôi.

Tôi băng qua thời gian và, ôi con tim tôi, trên xe ngựa ấy, nhà thơ đang chìm trong điệu vũ và hát trong khi người lang thang.

Ảnh đại diện

Bài số 08 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Phụng Vũ Cửu Thiên

Hãy sẵn sàng mà tiến tới, tim của ta. Bỏ lại những kẻ chần chừ.

Bởi tên của ngươi đã được gọi to trên bầu trời xanh buổi sáng.

Chờ gì nữa!

Nỗi khao khát của nụ hoa là đêm tối và sương khuya; nhưng hoa đã nở thì đòi ánh sáng tự do.

Hãy phá tan vỏ bọc đi, tim của ta ơi, và tiến tới!

Ảnh đại diện

Bài số 07 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Phụng Vũ Cửu Thiên

Ôi, tôi không thể nào ở lại trong nhà được nữa, và cũng chẳng còn nhà nào cho tôi, vì người lạ mặt vĩnh cửu đã cất tiếng gọi, kẻ ấy đang đi dọc trên đường.

Tiếng bước chân của hắn dộng vào ngực tôi, làm tôi đau.

Gió đã nổi, biển cả đang rên rỉ. Tôi bỏ lại tất cả sự thận trọng lẫn ngờ vực để cuốn theo ngọn sóng lang bạt, vì người lạ mặt vĩnh cửu đã cất tiếng gọi, kẻ ấy đang đi dọc trên đường.

Ảnh đại diện

Bài số 06 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Phụng Vũ Cửu Thiên

Nơi con đường toạ lạc bỗng khiến tôi lạc đường

Trên mặt nước rộng, trên bầu trời xanh, không hề còn một dấu vết.

Lối đi đã bị che phủ bởi những cánh chim, bởi ánh sao và cũng bởi những cánh hoa trên cuộc chu du của các mùa.

Và tôi hỏi con tim rằng không biết liệu nó có mang theo máu chút nào ý niệm về con đường vô hình này không.

Ảnh đại diện

Tặng Mạnh Hạo Nhiên (Lý Bạch): Bản dịch của Phụng Vũ Cửu Thiên

Ta yêu Mạnh phu tử
Phong lưu tiếng lẫy lừng
Lúc trẻ khinh mũ miện
Về già ẩn mây thông
Rượu say nơi trăng sáng
Mê hoa, vua chẳng mong
Núi cao sao vươn tới
Đành ngưỡng tiếng thơm nồng

Ảnh đại diện

Trường tương tư kỳ 2 (Lý Bạch): Bản dịch của Phụng Vũ Cửu Thiên

Mặt trời sắp tắt, hoa ngậm khói sương
Trăng sáng vằng vặc, nỗi sầu vương
Đàn Triệu vừa ngưng dây hoàng phụng
Đàn Thục đã tấu khúc uyên ương.
Nhạc này có ý chẳng ai truyền
Nhờ ngọn xuân phong gửi Yên Nhiên
Nhớ chàng trời xa thăm thẳm
Ngày xưa mắt đưa ngang gợn sóng
Bây giờ lệ chảy dọc suối trong
Chàng không tin tâm can thiếp khổ
Xin về ngắm trong gương đồng.

Ảnh đại diện

Những đoá hoa nhài đầu tiên (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Phụng Vũ Cửu Thiên

A, những đoá hoa nhài trắng này!
Hình như tôi nhớ về cái ngày đầu tiên tôi vốc đầy trong tay những đoá hoa nhài trắng này.
Tôi đã yêu tia nắng, đã yêu bầu trời và cả thế gian xanh tươi.
Tôi đã nghe tiếng thầm thì róc rách của dòng sông xuyên qua màn đêm tối mịt.
Hoàng hôn mùa thu đã tới bên tôi, ở khúc quanh con đường trong bãi đất hoang vắng lặng, như một cô dâu hiền khẽ nâng tấm mạng để nhìn người yêu.
Vẫn như cũ, kí ức của tôi ngọt ngào cùng những đoá nhài trắng tôi mang đầy trong tay khi còn thơ bé.

Những ngày vui đã đến trong đời tôi, đã từng vui vẻ cùng đoàn người trong những đêm hội hè.
Dưới cơn mưa buổi mai xám xịt, tôi đã ngâm nga những câu ca vu vơ.
Tôi đã quàng quanh cổ vòng hoa bakula mà bàn tay thân yêu đan cho.
Vẫn như cũ, con tim tôi ngọt ngào cùng những kí ức về những đoá nhài trắng tươi đầu tiên tôi mang đầy trong tay khi còn thơ bé.

Trang trong tổng số 11 trang (105 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] ... ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: