Trang trong tổng số 22 trang (212 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

“Lời chưa nói, màu biếc xanh, êm ái......” (Sergei Yesenin): Bản dịch của Nhất Minh

Lời chưa nói, màu biếc xanh, êm ái…
Miền quê tôi sau giông bão lặng không.
Và tâm hồn tôi – như cánh đồng giăng xa mãi
Hít thở hương thơm của mật ngọt, hoa hồng.

Tôi lặng im. Tháng năm hằn in vết,
Nhưng tôi không tức giận, rủa nguyền.
Cuộc đời tôi như cỗ xe tam mã
Thoáng cái chạy trên đất nước, khắp mọi miền.

Vó ngựa chạy khiến mù tung bụi cuốn,
Và biến đi khi ma quỷ thổi còi.
Còn giờ đây trong khu rừng rợp bóng
Vẫn rì rào nghe thấy tiếng lá rơi.

Tiếng chuông vang? Hay là tiếng vọng?
Mọi thứ đều lặng lẽ thấm vào ngực tôi
Đứng lại, hỡi tâm hồn, ta đã sống,
Vượt cùng nhau qua giông bão đường đời.

Hãy suy ngẫm hết những điều ta thấy
Điều gì đã xảy ra, thành sự thực nước nhà
Và tha thứ, nếu bị người ngược đãi
Dù lỗi mình hay lỗi tại người ta.

Tôi tiếp nhận, dù điều gì đi nưã
Chỉ tiếc cho mình ở tuổi ba mươi –
Khi còn trẻ đòi hỏi còn chưa đủ ,
Đắm mình nơi quán xá rong chơi.

Nhưng cây sồi thanh xuân, chưa trổ bông kết nụ
Cũng sẽ úa tàn như cỏ nội, đồng hoa.
Ôi tuổi trẻ, tuổi ham chơi, sôi nổi,
Tuổi cứng đầu hết mức của ta!

Ảnh đại diện

Sonnet 107 (Không phải nỗi sợ của anh, hay tiên đoán) (William Shakespeare): Bản dịch của Nhất Minh

Không phải nỗi sợ của anh, hay tiên đoán
Của các vị tiên tri cả thế giới này
Có thể đoán tương lai ngày tháng
Khi nào tình anh đứt ngang dây…

Nguyệt thực trôi qua không ai nhận thấy
Sống lâu hơn tiên tri giả, đoán sai.
Những thứ mong manh lại thường vững chãi,
Như cành nguyệt quế mãi mãi xanh tươi.

Vậy đó, tình yêu thắm tươi, không chết
Ngan ngát hương thơm trong sương sớm ban mai.
Là thi sỹ anhsống mãi trong những vần thơ da diết.
Những người khác ư, trong mộ ngậm ngùi.

Trong lời thơ anh tượng đài em còn đó,
Vững chãi hơn lăng mộ kia vua chúa.

Ảnh đại diện

Sonnet 106 (Khi anh đọc những bài thơ ý vị) (William Shakespeare): Bản dịch của Nhất Minh

Khi nghiền ngẫm bản thảo xưa mờ bụi,
Tôi đọc những lời tha thiết ngợi khen
Vẻ đẹp quý bà, quý ông, hiệp sỹ
Tôi thấy huy hoàng đường nét lãng quên.

Nhưng trong những lời tán dương hết mực,
Nào chân, nào tay, nào mắt, nào môi,
Tôi chỉ thấy như một lời tiên đoán
Tất những gì nay quy tụ trong em thôi.

Tất những dòng này chỉ là phỏng đoán
Cho người chúng tôi mắt thấy hôm nay.
Nhưng trong văn tự xa xưa mờ mịt
Nhan sắc em không mô tả đủ đầy.

Nay dù chiêm ngưỡng em ngay trước mắt,
Miệng thốt không nên lời, đành im bặt.

Ảnh đại diện

Sonnet 105 (Tình yêu tôi không phải là thờ thần tượng) (William Shakespeare): Bản dịch của Nhất Minh

Tình yêu của tôi không phải là thờ thần tượng.
Không ai gọi người yêu là Chúa của mình
Tất cả những lời hát ngợi ca, tôn vinh
Bao giờ cũng chỉ dành cho Ngài duy nhất.

Hôm nay Ngài dịu dàng, mai dịu dàng hơn nữa.
Không đổi thay trong vẻ tuyệt vời,
Sự tuyệt vời tràn đầy trong thơ tôi.
Tôi sẽ không thay phần điệp khúc.

Đó là:“Trung tín, đẹp tươi, chân thật”.
“Trung tín, đẹp tươi, chân thật”, hát luôn luôn.
Ba chủ đề thống nhất, vô hạn, vô cùng,
Là ý nghĩa, tâm hồn thơ tôi tha thiết.

“Trung tín, đẹp tươi, chân thật”- thường gặp ở ba nơi,
Nhưng trong em chúng hoà quyện, vẹn ngời.

Ảnh đại diện

Sonnet 104 (Dưới mắt anh, em không hề thay đổi) (William Shakespeare): Bản dịch của Nhất Minh

Không, đối với anh em chẳng thể già đi.
Em vẫn vậy như lần đầu gặp gỡ,
Đã trôi qua ba mùa đông ủ rũ,
Những chiếc lá rực vàng lìa khỏi thân cây.

Đã ba lần hoa mùa xuân úa tàn nơi đây,
Đầy hương thơm tưng bừng hoa nở.
Sự vui mừng mang màu xanh màu mỡ,
Hệt như ngày đầu em đứng trước anh.

Tựa như kim đồng hồ trên tháp canh,
Không thấy kim chuyển động nhưng ngày dần hết.
Nhan sắc em vẫn long lanh, tuyệt đẹp,
Những đổi thay anh không thể nhận ra.

Hỡi những tạo vật tương lai, hãy biết cùng ta -
Trước lúc bạn chào đời từng có nhan sắc phôi pha.

Ảnh đại diện

Sonnet 103 (Nàng thơ tôi nay bất tài, cổ lỗ) (William Shakespeare): Bản dịch của Nhất Minh

Ôi, Nàng Thơ sao dung nhan nhợt nhạt,
Khi vinh quang đã mở rộng trước Nàng.
Tôi khắc hoạ chân dung Nàng đơn giản,
Không thêm vào lời tha thiết tán dương.

Xin Nàng đừng trách cứ tôi im lặng,
Trước gương kia Nàng soi tỏ dung nhan.
Khi chấp chới cố tỏ bày sắc đẹp,
Ngòi bút tôi như thô kệch, phũ phàng.

Miêu tả nàng ngòi bút mang trọng tội
Vì lời thơ làm hỏng sắc đẹp Nàng?
Tôi không có niềm vui nào hơn thế
Kể về Nàng đầy khả ái, cao sang.

Chiếc gương kia thể hiện Nàng rõ nét
Đẹp hơn nhiều vần thơ tôi tha thiết.

Ảnh đại diện

Sonnet 101 (Ôi, Nàng Thơ lười biếng! Vì sao vậy) (William Shakespeare): Bản dịch của Nhất Minh

Ôi, Nàng Thơ lười biếng! Vì sao vậy
Nàng bỏ qua sự thật và vẻ đẹp xinh?
Người nàng yêu có cả hai điều ấy,
Tôn vinh chàng nàng cũng được hiển vinh.

Nàng sẽ đáp:”Sự thật nào cần tô vẽ,
Không cần thêm màu sắc cho sự thật đâu.
Sắc đẹp tự mình đã luôn mạnh mẽ,
Không điểm tô càng đằm thắm dài lâu”

Và bởi thế Nàng muốn nên câm lặng?
Không được đâu, đừng im lặng, Nàng ơi!
Để anh ta sống trong lăng mộ,
Tôn vinh đi, Nàng chớ có tiếc lời.

Hãy thực hiện nghĩa vụ mình, nàng hỡi,
Giữ gìn chàng cùng tháng năm đẹp mãi.

Ảnh đại diện

Sonnet 102 (Anh yêu em, nhưng không như người khác) (William Shakespeare): Bản dịch của Nhất Minh

Anh yêu mãnh liệt hơn – dù hiếm hoi thể hiện,
Anh yêu nhiều hơn – dù nói ít hơn.
Ta hay khiến người ta yêu hờn giận,
Khi về tình yêu ta nói suốt sớm hôm.

Tình đôi ta như hoa ngày xuân bừng nở,
Anh vang lời ca âu yếm mấy trăm dòng,
Như hoạ mi run rẩy hót vào mùa Hạ,
Chỉ lặng im khi thời khắc đã xong.

Không bởi mùa Hạ đã về hồi kết,
Hay bởi màn đêm không còn đẹp như xưa,
Nhưng bởi âm nhạc vang bay khắp chốn
Đã thành quen, vẻ đẹp bị hững hờ.

Và như hoạ mi, môi anh ngậm lại
Không sầu lòng em bằng tiếng ca êm ái.

Ảnh đại diện

Sonnet 100 (Nàng thơ đâu? Sao lặng im như thế) (William Shakespeare): Bản dịch của Nhất Minh

Hỡi Nàng Thơ, nàng ở đâu? Im ắng,
Dường đã quên người nàng nợ vinh quang?
Hay mải mê cho bài ca thấp kém,
Hay đắm say những vui thú rẻ tiền.

Quay về đi, Nàng Thơ, và hát tiếp,
Bù lại cho những ngày tháng rong chơi,
Hát cho người mến yêu nàng hát,
Người giúp thơ nên tuyệt tác, sáng ngời.

Hãy dậy, nhìn gương mặt của ái tình tôi đó
Nếu thời gian để lộ rõ vết nhăn
Thì nàng hãy phê bình, la ó
Khiến khắp nơi đều nhìn thấy rõ rành.

Hãy tôn vinh tình yêu, vượt thời gian kinh khiếp
Tránh hết dấn ấn của tháng năm khắc nghiệt!

Ảnh đại diện

Sonnet 127 (Thời xưa ai dám khen màu đen là đẹp) (William Shakespeare): Bản dịch của Nhất Minh

Thời xưa ai dám khen màu đen là đẹp,
Khi bình phẩm vẻ đẹp phụ nữ nên thơ?
Nhưng ngày nay màu đen được chuộng
Vẻ đẹp khác ư, dễ bị nghi ngờ.

Vì nếu mỗi người có thể đem che giấu
Những nét xấu mình bằng nghệ thuật điểm trang,
Khi người đẹp bẩm sinh đầu phải cúi
Trước phép điểm trang một cách phũ phàng.

Vì mắt em yêu màu đen thế
Như quạ đen, và mái tóc đen tuyền,
Khiến em như mặc đồ tang chế
Đưa đám những nàng điểm phấn, tô son.

Vì nỗi buồn này của em hiếm thấy
Ai cũng khen màu đen sao lộng lẫy.

Trang trong tổng số 22 trang (212 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: