Trang trong tổng số 15 trang (146 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [7] [8] [9] [10] [11] [12] [13] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Con đường (Ko Un): Bản dịch của Nguyễn Quang Thiều

Hãy theo đường này
Người sẽ tới Nirvana

Thứ lỗi cho tôi
Tôi sẽ đến nơi nào tôi muốn
Vượt qua núi đá cheo leo hay là đi dưới nước

Con đường của Bậc thầy là con đường của xác chết.

Ảnh đại diện

Trái tim một nhà thơ (Ko Un): Bản dịch của Nguyễn Quang Thiều

Một nhà thơ sinh ra trong khe hở của tội ác
Của lừa dối, của sát nhân, của bạo lực và điên loạn
Trong một góc tối tăm của thế giới này

Ngôn từ của nhà thơ, đầu tiên, lặng lẽ bước vào
Những khe hở trong những lời nguyền rủa
Vang trong những ngôi nhà đầy bệnh tật, đói nghèo của thành phố
Và đôi lúc dội lên trên đất nước này

Rồi sau đó trái tim nhà thơ đã dựng lên tiếng khóc
Từ những điều chúng ta ngày ngày nhìn thấy
Đang chầm chậm chảy qua những khe hở của dối lừa
Và những trái tim vô cảm cào xé trái tim nhà thơ cho đến chết

Và trái tim của một nhà thơ
Không còn con đường nào ngoài con đường tan vỡ.

Ảnh đại diện

Trở về nhà buổi tối (Kim Kwang-kyu): Bản dịch của Nguyễn Quang Thiều

Đã từ lâu chúng ta từ bỏ mọi ý nghĩ bay lên

Giờ trong tháng năm này chúng ta thậm chí không buồn chạy
Chúng ta không cả muốn đi, bởi thế
Chúng ta chuyển động nhờ xe buýt và tàu điện ngầm

Trên những chuyến xe chúng ta giành nhau chỗ ngồi
Tựa lưng vào thành ghế chúng ta tranh thủ ngủ
Không vì thế mà chúng ta mệt mỏi
Mà bởi chúng ta dồn hết thời gian cho việc kiếm tiền
Và cái đầu chúng ta trở nên trơ mòn và teo nhỏ
Trong khi những cái vảy mọc ra khắp thân thể chúng ta
Máu chúng ta mỗi ngày thêm nguội lạnh
Và chúng ta vẫn mắt nhắm mắt mở
Trở về nhà bằng những thói quen

Cứ thế tối tối chúng ta về nhà
Giống như loài bò sát trở về khu đầm lầy của chúng.

Ảnh đại diện

Bài ca mùa xuân (Kim Kwang-kyu): Bản dịch của Nguyễn Quang Thiều

Khi tuyết tan chảy
Những cánh đồng và những quả đồi
chìm sâu trong suy tưởng

Trong khi cánh đồng còn dò dẫm sau ký ức mơ hồ
Cỏ dại đã tràn lên
Và trên cành những cây dương tuyệt vời trí nhớ
chồi non hiện ra

Những khóm đỗ quyên gọi ngày xuân trở lại
Những khóm đỗ quyên rực hồng trong thung lũng
Và rạo rực toả hương
Những dòng suối phun trào nước ấm
Và trong đắng cay, nhưng người đàn bà
sinh ra những đứa trẻ đẹp như thiên thần từ cái chết

Sau những phút đắm chìm trong suy tưởng
Những cánh đồng, những quả đồi từ từ lớn dậy
Và những người đàn ông bắt tay xây những ngôi nhà mới
Những ngôi nhà trở nên xa lạ với những ngôi nhà của họ hôm qua.

Ảnh đại diện

Cố hương (Kim Kwang-kyu): Bản dịch của Nguyễn Quang Thiều

Những con cá lưng còng
Sống trong dòng sông Han
và những con cá con lưng còng
được sinh ra
Dẫu chúng thở suốt đời nặng nhọc
nhưng chúng không thể sống xa những cống rãnh Seoul
và cũng chẳng quay đầu về biển

Có một nơi các người không thể rời xa
Có một nơi giờ đây các người không thể trở về
Phải đó là cố hương?

Ảnh đại diện

Bia mộ (Kim Kwang-kyu): Bản dịch của Nguyễn Quang Thiều

Ngươi chẳng bao giờ đọc một câu thơ
Và cũng chẳng bao giờ đọc một chương tiểu thuyết
Ngươi đã sống một đời yên ổn
Ngươi kiếm được nhiều tiền và chức tước cao

Đến khi chết thì ngươi để lại
một tấm bia nguy nga trên mộ của mình
Tấm bia viết những dòng văn vẻ
tán dương công đức của ngươi
Và trái đất dẫu tan thành tro bụi
tấm bia mộ của ngươi cũng chẳng hề gì
vẫn còn lại như tài liệu lịch sử giá trị

Và điạ ngục nào lịch sử sẽ ghi lại?
Còn tấm bia mộ nào để lại của nhà thơ?

Ảnh đại diện

Lễ cầu hồn (Kim Kwang-kyu): Bản dịch của Nguyễn Quang Thiều

Có lẽ người chẳn bao giờ còn hiển hiện để lại bắt đầu?
Trong ban mai tôi đứng trên bờ biển
Lặng lẽ ngắm nhìn chiếc đồng hồ cát
Và đôi lúc đang đi tôi dừng lại
trước chiếc đèn đỏ đoạn chắn tàu

Không
Rõ ràng người đang hiển hiện
Những chiếc áo của người treo bên cửa sổ
Đang đung đưa trong gió
Chiếc kính của người nằm nghiêng trên bàn
Cùng những mẩu thuốc lá
Và một chai rượu uống dở
Có phải là người vừa mới đi đâu?
Hãy đừng chú ý tới cử chỉ và lời nói ấn tượng của người
Thậm chí đừng chú ý tới hình dáng người
Có thể đó chính là chúng ta, những người ở lại
sau khi đã tiễn đưa người?

Không
Để đôi giày ngoài bậc cửa, người bất chợt bước vào
và ký ức bên trong tan biến
trong lúc chúng ta ở bên ngoài
luẩn quẩn kiếm tìm người
hành động ấy của chúng ta trở thành vô nghĩa
Chẳng có gì làm biến mất người
Mà cũng chẳng có gì che kín chúng ta
Người hiển hiện trong đỉnh cao sự sống
ở bên trong
Và chúng ta xin đừng nghĩ về người
mà hãy nhìn người.

Ảnh đại diện

Tiểu sử một người yêu nước (Kim Kwang-kyu): Bản dịch của Nguyễn Quang Thiều

Trong các cơ quan chính phủ, người ta gọi ông ta là trường hợp đặc biệt.

Từ thuở ấu thơ, ông ta đã chú ý tới những kẻ dị giáo bị hạ bệ trên phố. Khi còn là một thanh niên, ông ta che chở cho những tội ác đầy thú tính. Và khi chớm sang tuổi già ông ta thường lui tới những nhóm nổi loạn và tham gia phong trào bí mật.

Thời gian trôi qua luôn luôn náo động.

Chắc chẳng có cách nào cho ông ta ngủ yên, ăn ngon, kiếm tiền và sống hạnh phúc. Và chính thế mà ông ta tin rằng để sống và làm những điều như vậy là một sự sai lầm.

Như một giai thoại người ta kể rằng: ông ta là con người luôn luôn
theo đuổi mục đích lớn lao và cao thượng.

Và trước khi bị dẫn lên đoạn đầu đài, ông ta chẳng còn vẻ ung dung, thanh thản của vị hiền nhân. Ông ta đòi được hút thuốc và uống rượu vang.

Tôi không biết lời cầu xin cuối đời của ông ta có được người ta chấp thuận hay không.

Nhưng trong cái khoảnh khắc đầu lìa khỏi cổ, lẽ ra phải hiên ngang và cất lời thách thức thì ông ta lại run lên vì sợ hãi, kinh hoàng.

Và điều ấn tượng nhất để lại trong tôi là phút cuối cùng cuộc đời ông ta
chẳng có gì giống một người yêu nước.

Ảnh đại diện

Ngày hạ (Kim Kwang-kyu): Bản dịch của Nguyễn Quang Thiều

Tôi muốn chạy
Tôi muốn lao xuống núi
theo những con đường dốc
mọc tràn những bụi cây gai
Và máu toé ra
như một người du kích
bị trúng đạn súng máy
Tôi muốn lưỡi tôi
ướt đầm trong sương trên cỏ
Tôi muốn biến thành một con chim
đập cánh bay vào hẻm núi

Tôi muốn chạy đến gục ngã
Tôi muốn túa ra
giọt mồ hôi cuối cùng
và quỳ dưới nắng ban trưa
bên bờ biển chưa từng ngọn sóng nào đập vỡ
Tôi muốn được nhấn chìm
và trần trụi như một tảng đá
nằm sâu trong tiếng gầm thét của những đợt sóng ngầm
Tôi muốn bỏ lại cái bóng của tôi
Tôi muốn trở về
Tôi muốn lang thang
và trở lại rừng sâu
nơi nhựa cây nóng chảy dâng lên
nơi tôi lạc đường về
Tôi muốn quay cuồng
rồi ngã xuống
và tan chảy vào đất sâu.

Ảnh đại diện

Thế giới cô độc (Ko Un): Bản dịch của Nguyễn Quang Thiều

Quá muộn rồi

Thế giới đã nghe thấy lời tôi
Trước khi tôi cất tiếng

Giun dế cũng nghe thấy
Giun dế khóc than.

Trang trong tổng số 15 trang (146 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [7] [8] [9] [10] [11] [12] [13] ... ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: