Trang trong tổng số 20 trang (195 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [7] [8] [9] [10] [11] [12] [13] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi sabina_mller ngày 10/07/2007 18:36
Khi mặt trời chìm xuống đại dương
Thì bóng đêm dần dần ngự trị
Và đại dương nổi cơn sóng dữ
Mắt anh nhìn những con sóng lô xô
Nỗi nhớ nhà như phá tan lòng ngực
Nỗi nhớ em như cào xé con tim
Tâm hồn anh như bay bổng cuồng điên
Khi những hình ảnh diệu hiền đang gọi
Tên anh trong tiếng gió rì rào
Trong tiếng sóng biển càng dữ dội
Cả trong tiếng thở dài ảo não
Trong lòng anh một nỗi đau thương.
Bằng một cái que mỏng manh anh viết tên em
"Anh yêu em, Agnes" trên cát trắng
Nhưng sóng biển ghen thầm tình yêu đó
Đã tràn bờ xoá sạch những lời kia
Anh đau đớn chẳng tin vào sóng biển
Chẳng tin vào cát trắng, cây que
Nỗi thất vọng của anh lại thắp sáng lên
Khi bóng tối của đêm dần bao phủ
Với đôi bàn tay và niềm tin vững chắc
Anh đã bằng rừng tìm cây thông cao lớn nhất Na Uy
Chặt đem đem về, với ngòi bút khổng lồ kia
Anh đem nhúng ngay vào vực thẳm
Và với chiếc bút khổng lồ kia, đầy mực lửa
Anh viết lên trên bầu trời tối đen
Một dòng chữ "Anh yêu em, Agnes!" chói chang
Hàng chữ ấy sẽ từng đêm bừng cháy
Cùng những vì sao thắp sáng màn đêm
Những đôi tình nhân của thế hệ mai sau
Sẽ sướng vui đọc những lời tha thiết
"Anh yêu em, Agnes"
Gửi bởi sabina_mller ngày 10/07/2007 15:34
Khi ta hôn lên tay
Bày tỏ lòng tôn kính
Khi ta hôn lên trán
Bày tỏ tình bạn thân
Khi ta hôn lên má
Bày tỏ lòng thiện chí
Khi ta hôn lên môi
Bày tỏ tình yêu thương
Khi ta hôn lên mắt
Là khi ta nhớ nhung
Khi hôn lòng bàn tay
Là khi ta đòi hỏi
Khi ta hôn cánh tay
Là khi lòng khao khát
Còn hôn lên những nơi khác
Đó là sự cuồng điên.
Gửi bởi sabina_mller ngày 10/07/2007 15:33
Nụ hôn trên những bàn tay
Là sự tôn kính để thay lời chào
Nụ hôn trên vầng trán cao
Là tình bằng hữu của bao tháng ngày
Hôn lên gò má hây hây
Là sự cảm mến đong đầy niềm tin
Nụ hôn trên đôi môi mềm
Tình yêu hạnh phúc êm đềm bên nhau
Hôn lên đôi mắt lung linh
Nỗi nhớ da diết bóng hình người thương
Hôn lên đôi lòng bàn tay
Là sự đòi hỏi đắm say từng giờ
Hôn lên gáy tóc, cánh tay
Là sự khao khát phút giây trùng phùng
Hôn lên ngoài những chỗ trên
Là sự điên cuồng hôn lên thân ta.
Gửi bởi sabina_mller ngày 10/07/2007 14:29
Bài thơ „Ngày tận thế“ (năm 1911) là bài thơ nổi tiếng nhất của Jakob van Hoddis. „Ngày tận thế“ dường như là bài thơ duy nhất của van Hoddis (bài này là bài duy nhất thật, mấy bài khác Sabina chẳng tìm thấy), mà sự nổi tiếng làm nên giá trị đáng kể, giá trị to lớn. Bởi vì, ngày cho ra đời bài thơ này được nhiều người xem là bắt đầu thời kì trường phái biểu hiện và Jakob van Hoddis là người tiên phong. Điểm thật sự đặc biệt ở tác phẩm này chính là „phong cách xếp hàng nối nhau“ (đôi khi còn được gọi là „phong cách đồng thời“). Với phong cách xếp hàng nối nhau này, sự xuất hiện đồng thời hoặc nối đuôi nhau của những hình ảnh rời rạc được nhắc đến. Cụ thể hơn, một hoặc hai câu thơ một tạo thành từng thể thống nhất về ý nghiã. Từng thể thống nhất về ý nghĩa này không có mối liên quan rõ ràng đến thể thống nhất khác, khiến người đọc có cảm giác rằng bài thơ rắm rối, khúc khuỷu hoặc lộn xộn. Phong cách xếp hàng nối nhau như một cuộc cách mạng, được rất nhiều nhà thơ trường phái biểu hiện đón nhận, chẳng hạn như bài „Dämmerung“ (Hoàng hôn) của nhà thơ Alfred Lichtenstein. Tuy nhiên, những thời kì sau này cũng kế thừa kĩ thuật, phong cách này.
Còn về hình thức bài thơ „Ngày tận thế“, chúng tôi chỉ xem đây là bài thơ gồm hai khổ, mỗi khổ bốn câu. Khổ thứ nhất, vần ôm lấy (abba) (ở đây ý nói vần câu một hợp câu 4, câu hai với câu ba), khổ thứ hai vần chéo nhau (abab) (ở đây ý nói câu một vần với câu ba, câu hai vần câu 4). Nhấn âm ở đây theo sơ đồ Jambus 5 phần (không nhấn âm - nhấn âm).
Như tựa đề bài thơ đã nói, bài thơ này nói về ngày tận thế. Vì phong cách xếp hàng nối nhau như đã trình bày ở trên, không chỉ những hình ảnh không tương thích khiến người đọc cảm thấy buồn cười, mà còn những cảnh thiên tai được xếp cạnh nhau không tương xứng. Câu một và câu hai, tác giả nêu lên rằng trời bão tố và cái nón bay khỏi cái đầu nhọn của giai cấp tư sản; Hoddis còn ám chỉ giai cấp tư sản thị dân. Đối lập với hai câu này là người lợp mái nhà trong câu thứ ba rơi xuống và do cú va đập mà bị xé nát làm hai mảnh. Kinh khủng hơn là hai câu cuối: „meisten Menschen haben einen Schnupfen“ (phần lớn mọi người đều bị sổ mũi) và câu sau đó „fallen die Eisenbahnen von Brücken“ (những đường hoả xa sụp đổ từ trên cầu). Dù cảm hứng là ngày tận thế, những hình ảnh có liên quan đến kinh thánh như „đập nứơc bị bể“ trong câu sáu, „vùng biển dữ“ trong câu năm, hoặc câu hai „trong mọi luồng gió có tiếng gì vamng dội như tiếng gào thét“, nhưng cái nhìn quan sát của tác giả gần như là vô hại, tác giả - người quan sát - rất phấn chấn. Cái chết thảm của người lợp mái ngói chỉ được nêu ngắn gọn „người lợp ngói bị chia làm hai“; người lợp ngói bị biến thành đồ vật và không còn là con người nữa khi cái chết của họ được ví như mảnh ngói rơi xuống vỡ làm hai. Biển gào thét được hạ thấp xuống còn „biển dâng lên“. Khúc đê vỡ biến thành vô hại qua „Alliteration“ (cụm từ có chữ bắt đầu giống nhau, ở đây là „dicke Dämme zu zerdrücken“) và dấu gạch nối giải thích trong câu bốn (cụm từ „liest man“ (ta đọc thấy) được đặt trong gạch nối giải thích) khiến người đọc thấy rõ, tác giả không cảm thấy đang trải qua ngày tận thế chút nào. Bài thơ cho người đọc cảm giác không có sự tham gia, là khoảng cách, là sự hời hợt vô cảm. Thật khó để diễn giải bài thơ trào phúng châm biếm này thành sự thật nghiêm túc được. Bù vào đó, phong cách xếp hàng nối nhau và hình thức bên ngoài cứng nhắc của bài thơ tạo được một điểm tương phản, bù vào nội dung bao quát, hàm chứa của bài thơ; bởi vì khi tả ngày tận thế, người ta không nhất thiết mong chờ phải chú ý đến bản niêm luật và vần. Hình thức bên ngoài và nội dung đứng „so tài“ cùng nhau.
Sự tếu táo của van Hoddis nuốt chửng do sợ hãi trong quá trình công nghiệp hoá hoàn toàn. Những phát minh như tàu điện đối với nhiều người rất xa lạ và người ta đưa ra giả thiết rất buồn cười rằng con người có thể chịu được vận tốc 50 km/h. Thành phố diễn ra sự gia tăng dân số nhanh chóng và làn sóng di cư từ những vùng nông thôn lân cận. Nhiều thành phố không thích nghi kịp và thế là cái nghèo đói nhân rộng, người ta phải đấu tranh chống lại việc thiếu vệ sinh và những khu nhà ổ chuột. Tâm trạng ngày tận thế nói chung lan truyền. Thêm vào đó là việc phát hiện lại sao chổi Halley. Sao chổi Halley khiến con người ta hoảng loạn, vì người ta sợ sao chổi sẽ va vào trái đất. Trong bài thơ „Ngày tận thế“, van Hoddis dường như nhạo báng tâm trạng ngày tận thế của các đồng liêu cùng thời ông.
Gửi bởi sabina_mller ngày 10/07/2007 12:06
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi sabina_mller vào 03/08/2007 14:36
Gío hút điếu thuốc lá,
Ai đặt trên gạt tàn
Và tan, như hơi thở,
Không cần môi, bàn tay.
Tay tìm hạnh phúc xanh
Trên giường đệm trắng tinh,
Thay cho màu khói xám.
Gió lặng lẽ hút thuốc
Môi rảnh rang hôn nàng.
Gửi bởi sabina_mller ngày 09/07/2007 13:40
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi sabina_mller vào 03/08/2007 14:34
Những ô cửa sổ chen nhau
Như là lỗ thủng đan mau trên sàng
Cửa nhà san sát dọc ngang
Sưng phồng đường phố tím bầm tử thi
Người người vai khoác nhau đi
Thành hai tiền sảnh những khi trên tàu
Mắt nhìn xoáy thẳng vào nhau
Không hề bẽn lẽn không câu mời chào
Nhà xây tường mỏng làm sao
Ngăn chi tiếng khóc, ra vào cùng nghe
Những lời êm ái thầm thì
Dễ thành tiếng thét những khi đông người .
Và trong hang kín sâu dày
Không ai động chạm, tháng ngày chôn sâu
Mỗi người đứng cách xa nhau
Không ai dòm ngó, một màu cô đơn.
Gửi bởi sabina_mller ngày 09/07/2007 13:38
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi sabina_mller vào 03/08/2007 14:40
Trong sân cây mận gầy gò
Khó ai tin được đó là một cây
Quanh mình mận có rào quây
Mận con nhờ đó sống ngày lại qua
Nhưng điều khổ nhất vẫn là
Mận không lớn nổi vượt qua hàng rào
Có ai bảo nó đâu nào:
Nó đang thiếu nắng chảy vào cành non
Mặc dù người vẫn không tin
Đâu là cây mận, quả vin đầu cành?
Xanh xao mận vẫn ân tình
Tán xoè dáng mận, có hình đấy thôi
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi sabina_mller ngày 09/07/2007 13:35
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi sabina_mller vào 03/08/2007 14:51
Bồ câu vàng
nằm trên má em
Nhưng tim em như gió xoáy
Máu em cuộn chảy như máu tôi
Đi qua bụi dâu
Một cách ngọt ngào
Anh nghĩ đến em
Hỏi vào buổi đêm
Không ai ngoài anh
Nắm tay em như thế
Anh xây lâu đài
Với ngón tay em
Lâu đài với tháp cao
Chúng ta là cướp biển
Khi em ở bên cạnh
Anh luôn giàu có
Em đón anh vào lòng
Tim em chiếu sáng
Anh như thằn lằn
Trong bãi chăn của em
Em vàng óng ả
Làn môi kia giữ hơi thở
Gửi bởi sabina_mller ngày 08/07/2007 17:29
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi sabina_mller vào 03/08/2007 14:49
Em hãy viết cho anh
Và nói cho anh biết
Chiếc áo mà em mặc
Có làm em ấm không?
Em hãy viết cho anh
Và nói cho anh biết
Chiếc giường em đã nằm
Có êm như thuở trước?
Em hãy viết cho anh
Và nói cho anh biết
Giờ em như thế nào
Có giống ngày như xưa?
Em hãy viết cho anh
Và nói cho anh biết
Rằng em đang cần gì
Có phải là tay anh?
Em hãy viết cho anh
Và nói cho anh biết
Em có được nghỉ ngơi
Những khi em mệt mỏi?
Em hãy viết cho anh
và nói cho anh biết
Em có đủ dũng cảm
Khi họ ăn hiếp em?
Em hãy viết cho anh
Và nói cho anh biết
Công việc em đang làm
Có phù hợp em không?
Em hãy viết cho anh
Và nói cho anh biết
Điều gì làm em nhớ
Có phải là anh không?
Anh chỉ hỏi em vậy
Để biết câu trả lời
Cả những khi em mệt
Anh cũng đâu bên em.
Những khi em đói lả
Không gì cho em ăn
Anh từ nơi xa lạ
Như quên em trong lòng.
Gửi bởi sabina_mller ngày 07/07/2007 14:40
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi sabina_mller vào 19/08/2007 20:43
Anh muốn những nỗi đau kia
Thành lời thiết tha duy nhất
Nhờ gió mang đến cho em
Những lời trong tim chứa chất
Hỡi người yêu quý của anh ơi,
Em sẽ nghe trong từng phút, từng giờ
Những lời thiết tha mà anh mang tới
Em sẽ nghe nó ở khắp nơi nơi
Và trong giấc ngủ ban đêm
Mắt em không thể nào nhắm được
Bởi những lời kia luôn vẳng bên em
Cả trong những giấc mơ sâu thẳm.
Trang trong tổng số 20 trang (195 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [7] [8] [9] [10] [11] [12] [13] ... ›Trang sau »Trang cuối