Thơ » Đức » Heinrich Heine » Biển Bắc (1825-1826) » Phần 1
Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 09/02/2007 13:18, đã sửa 4 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 21/12/2017 09:56
Herangedämmert kam der Abend,
Wilder toste die Flut,
Und ich saß am Strand, und schaute zu
Dem weißen Tanz der Wellen,
Und meine Brust schwoll auf wie das Meer,
Und sehnend ergriff mich ein tiefes Heimweh
Nach dir, du holdes Bild,
Das überall mich umschwebt,
Und überall mich ruft,
Überall, überall,
Im Sausen des Windes, im Brausen des Meers,
Und im Seufzen der eigenen Brust.
Mit leichtem Rohr schrieb ich in den Sand:
»Agnes, ich liebe dich!«
Doch böse Wellen ergossen sich
Über das süße Bekenntnis,
Und löschten es aus.
Zerbrechliches Rohr, zerstiebender Sand,
Zerfließende Wellen, euch trau ich nicht mehr!
Der Himmel wird dunkler, mein Herz wird wilder,
Und mit starker Hand, aus Norwegs Wäldern,
Reiß ich die höchste Tanne,
Und tauche sie ein
In des Ätnas glühenden Schlund, und mit solcher
Feuergetränkten Riesenfeder
Schreib ich an die dunkle Himmelsdecke:
»Agnes, ich liebe dich!«
Jedwede Nacht lodert alsdann
Dort oben die ewige Flammenschrift,
Und alle nachwachsende Enkelgeschlechter
Lesen jauchzend die Himmelsworte:
»Agnes, ich liebe dich!«
Màn đêm che phủ (buổi tối đến dần dần)
Ngọn sóng nổi lên dữ dội
Và anh ngồi bên bờ biển và nhìn
(Nhìn) con sóng nhảy múa,
Và ngực anh căng phồng lên như biển,
Và nỗi nhớ nhà ôm lấy anh da diết
(Nỗi nhớ) về em, hình ảnh dễ thương,
(Hình ảnh đó) khắp nơi khiến anh bay bổng
(hình ảnh đó)khắp nơi gọi anh,
Khắp nơi, khắp nơi,
Trong tiếng gió thổi rì rào, trong tiếng sóng biển vỗ ầm ầm,
Và trong lòng ngực đang than thở.
Anh viết lên cát bằng ống nhẹ;
"Agnes, anh yêu em!"
Nhưng cơn sóng dữ tuông chảy
Trên sự thú nhận ngọt ngào,
Và xoá tan nó (sự thú nhận ngọt ngào)
Cái ống vỡ, cát vung vãi,
Con sóng toả ra, tao không còn tin chúng mày nữa! (tác giả nói với cát, ống vỡ, và con sóng)
Trời càng tối dần, trái tim anh càng hung hăng hơn,
Và với bàn tay rắn chắc, từ rừng Norweg,
Anh đi chặt cây thông cao nhất,
Và nhúng nó (cây thông)
Vào trong vực thẳm,
Với cái lông vũ to lớn bốc lửa này,
Anh viết lên bầu trời đen thẳm:
"Agnes, anh yêu em!"
Rồi thì từng đêm bừng cháy
Nơi đó dòng chữ (viết bằng) lửa bất tận kia,
Và tất cả con cháu đang lớn lên
Đọc được những dòng chữ trên bầu trời một cách vui sướng:
"Agnes, anh yêu em!"
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 09/02/2007 13:18
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi sabina_mller ngày 19/06/2008 14:55
Có 1 người thích
Bức màn đêm toả rộng khắp nơi
Tiếng sóng vỗ lại càng dữ dội.
Ta một mình ngồi trên bờ bể
Nhìn sóng đang nhảy múa xôn xao,
Và lòng ta như biển lớn dâng trào
Một nỗi nhớ dày vò, day dứt
Ta nghĩ đến em, và thấy em bay khắp
Hình ảnh em hiền dịu làm sao;
Em gọi ta ở khắp mọi nơi
Nơi nào cũng có.
Trong tiếng biển và trong tiếng gió,
Trong cả lời than thở của lòng ta.
Ta bẻ một cành lau nhỏ mỏng manh
Vạch lên trên cát:
"Ta yêu em, hỡi em Anhét!"
Nhưng lũ sóng vô tình, ác nghiệt
Đã tràn lên
Và xoá sạch
Những lời kia.
Hỡi lau sậy mỏng manh
Hỡi cát trắng vô tình
Và sóng nước chảy trôi nhanh chóng
Ta không thể nào tin tưởng
Các người đâu!
Lòng ta thêm xao xuyến, bồi hồi
Khi trời đêm sụp tối.
Ta muốn đưa bàn tay vạm vỡ
Nhổ cây thông nào cao lớn nhất Na Uy
Đem nhúng ngay
Trong miệng núi Étna hừng hực đỏ,
Rồi, với ngòi bút khổng lồ kia, uống đầy mực lửa
Ta viết lên trên đen sẫm bầu trời:
"Ta yêu em, hỡi em Anhét!"
Những dòng chữ chói chang, bất diệt
Sẽ từng đêm sáng giữa trời cao
Và rồi đây, những thế hệ mai sau
Sẽ sung sướng đọc những lời tha thiết:
"Ta yêu em, hỡi em Anhét!"
Gửi bởi sabina_mller ngày 10/07/2007 18:36
Khi mặt trời chìm xuống đại dương
Thì bóng đêm dần dần ngự trị
Và đại dương nổi cơn sóng dữ
Mắt anh nhìn những con sóng lô xô
Nỗi nhớ nhà như phá tan lòng ngực
Nỗi nhớ em như cào xé con tim
Tâm hồn anh như bay bổng cuồng điên
Khi những hình ảnh diệu hiền đang gọi
Tên anh trong tiếng gió rì rào
Trong tiếng sóng biển càng dữ dội
Cả trong tiếng thở dài ảo não
Trong lòng anh một nỗi đau thương.
Bằng một cái que mỏng manh anh viết tên em
"Anh yêu em, Agnes" trên cát trắng
Nhưng sóng biển ghen thầm tình yêu đó
Đã tràn bờ xoá sạch những lời kia
Anh đau đớn chẳng tin vào sóng biển
Chẳng tin vào cát trắng, cây que
Nỗi thất vọng của anh lại thắp sáng lên
Khi bóng tối của đêm dần bao phủ
Với đôi bàn tay và niềm tin vững chắc
Anh đã bằng rừng tìm cây thông cao lớn nhất Na Uy
Chặt đem đem về, với ngòi bút khổng lồ kia
Anh đem nhúng ngay vào vực thẳm
Và với chiếc bút khổng lồ kia, đầy mực lửa
Anh viết lên trên bầu trời tối đen
Một dòng chữ "Anh yêu em, Agnes!" chói chang
Hàng chữ ấy sẽ từng đêm bừng cháy
Cùng những vì sao thắp sáng màn đêm
Những đôi tình nhân của thế hệ mai sau
Sẽ sướng vui đọc những lời tha thiết
"Anh yêu em, Agnes"