Cô bé bê 2 tô phở thơm lừng đến ...
CHƯƠNGIII:
Cảm ơn Nam Lan- người bạn gái đã vào thăm trang tôi, lặng lẽ âm thầm nghe tôi cởi hết tâm tư thầm kín không nói nổi với ai. Bạn trẻ hơn tôi và rất yêu đời.Tôi biết điều đó vì đã đọc thông tin về bạn, đọc thơ và ngắm hoa trong vườn thơ của bạn. Tôi yêu hoa và yêu thơ từ nhỏ. Thời gian tỷ lệ thuận với tình cảm tôi giành cho hoa và thơ nhưng lại tỷ lệ nghịch với tình cảm tôi giành cho chồng. Giá như chồng tôi là người xấu hoặc không yêu tôi thì tôi còn có lý do chính đáng để thay đổi…
CHƯƠNGIII:
Thế là 4 ngày nghỉ cuối tuần vuột trôi. Ngày mai anh lại đi làm. Tôi lại ở nhà một mình ôm lấy mạng và nối thơ với những người tình ảo. Người không biết sẽ bảo tôi là già rồi mà còn lãng mạn, đa tình....và gì gì nữa. Kệ họ! Mấy năm qua, tôi luôn được bình bầu là người phụ nữ giỏi vệc nước, đảm việc nhà; được trung ương Hội LHPN khen tặng. Mà lòng tôi nặng trĩu ưu phiền. Vẫn biết rằng: " nhân vô thập toàn", chồng mình yêu và tôn thờ mình lắm! nhưng tôi sợ quá rồi thứ tình yêu mang đầy…
CHƯƠNG III:
Ngày 4/9/2010
Bốn ngày nghỉ liền tù tì. Như mọi người bình thường chắc vui lắm đấy! Họ sẽ sống quây quần đầm ấm bên gia đình trong tình cảm yêu thương ruột thịt. Gia đình tôi- trong con mắt của cả xã hội- luôn là hình mẫu lý tưởng cho mọi người trong xã hội ngợi ca, ngưỡng vọng...Chồng tôi yêu vợ theo cách riêng của anh ấy! Kỳ cục và quái đản! Điều ấy tôi ngậm đắng nuốt cay suốt hơn ba mươi năm qua , không hé răng cho một ai biết cả...
Anh ấy muốn 100% thời gian, sức lực, tâm hồn,…
CHƯƠNG III:
Rốt cuộc, vẫn hèn nhát đầu hàng số phận. Dù có lúc đã quyết tâm thay đổi, khát khao được sống cho mình- là mình...dù chỉ là còn một vài năm cuối đời. Tại sao mình lại yếu đuối, dễ mủi lòng đến vậy?
Ngày27/8/2010
CHƯƠNG I:
Năm lên 6 tuổi, tôi vẫn thường nghe bố mẹ tôi lắc đầu, thương hại và ngán ngẩm nói:
-Con này...chẳng giống ai! Chỉ sợ sau này đời nó khổ...
Tôi không quan tâm đến điều ấy! Nghe rồi quên khuấy, chẳng nghĩ ngợi sâu xa gì...
Cho đến một ngày
Đầu xuân 1964, tôi sắp tròn 7 tuổi...
Tôi đã khóc như chưa bao giờ được khóc...
Tôi không còn là một con bé ngốc nghếch, vô tư như trước nữa...
Kỷ niệm buồn âm ỉ đeo đẳng tôi suốt cả cuộc đời...