Con sông dài, phù sa quyện trôi mãi. Ngọn đồi nhìn, triền dốc trũng thẳm sâu. Dòng thác đổ quanh năm, giăng níu kéo. Ngút ngàn cao dải lụa trắng, rì rào.
Đêm hiện về, ánh trăng soi vàng vọt. Thung lũng ngòm đen, hực nóng mặt trời. Cánh dơi lạc loài tìm yên giấc ngủ. Mai bình minh, còn bay tiếp mưu sinh.
Ngợi khen bàn tay hóa công tạo dựng. Mọi loài đều, có cuộc sống vây quanh. Phân chia nhau vùng thiên trù, nóng lạnh. Giành riêng từng tấc sống, giữ an hòa.
(Biết đời phù vân, rồi cũng đi xa). Ngày qua, những chuỗi dài, xuyên lau lách. Mầu nắng phai, vần vũ lốc, mưa sa. Lối bước vào, ngõ đi ra, chẳng rõ?
Khuân vác đầy, dừng lại bỏ, trắng tay. Có ai đi, dưới mặt trời, không thở? Cố giữ sao, cho khóc ít hơn cười. Chẳng có đâu là thiên đường, âm giới.
Tại vũng trần gian, hạnh phúc quẩy bơi. Đất trời bao dung, vui hưởng cuộc đời. Đã ban tặng, trăm năm cho vừa đủ... . .
Có lần trong giấc mơ đó? Thấy mình, sao? đã qua đời! Phòng kín, gió chẳng lùa! Mà hàng nến chao đảo?
một đoàn người lần lượt đi qua, không nhìn, đều xa lạ! người nằm trong áo quan, lại vẫy tay chào?
Những dấu tay vấy máu, in trên tường vôi, nhà quàng! giăng đỡ lấy bốn bên, ngăn vách úp dập vùi, Muốn biến nơi đây, thành ngôi cổ mộ. chôn kín nỗi hờn, giấu cất không tan!
Thiên niên, rồi nhiều ngàn năm, mênh mang. nhìn xem gió trời lồng lộng, ngắm mây qua từng tháng, bao mùa. Trên cánh đồng hoang, rừng than núi chuyển. Họp mặt thượng tuần, trăng chứng giám, phân bua.
Nghe xạc xào sương khua. những hồi chiêng vụn vỡ, từng hơi thở phế thừa, xuyên ngàn cây, nội cỏ! Ta nhớ lại hành trình, lại đi tiếp trong mơ!
Có lời hỏi bên tai, nghe quen ngờ ngợ. Kẻ cùng vào, người đợi bước đi ra. Không thể trả lời, gần hay xa?!
Bước chân qua, để lại gì? Trên ngõ lối! Làm dấu mờ phai, chua xót khung đường. Được thoát rời xa, chập chờn vất vưởng? Hay mãi bay hoài? Quanh bao nỗi nhớ! Từ những cơn buồn, ẩn hiện vu vơ.
Thềm lạnh một thời, trải hoa óng ả. Lót chân đi qua, gót ngọc xuân thì. Hương thơm ngày xưa, quyện chờ thoáng mất. Đêm ngồi mong ai? Mùa đổi, đến đi!
Cánh bằng thiên di, mang hồn lạc lõng. Đi hoang cô đơn, ngả bóng bên đời. Ôm mãi ước mơ, vùi trong mưa lũ. Theo dòng thời gian, trôi nổi muôn nơi.
Có cho không? Xin được là bọt bể! Lặng lờ đi, chẳng cần trách muộn phiền. Sẽ mãi đó, mặn nồng như nước biển. Mang những hành trình, xuôi bước cô miên.
Gom hết nỗi buồn, nghiêng vai trĩu cõng. Từ mùa xuân, qua dần cuối mùa đông. Cảm nhận được gió miền xa, không lại. Cánh mỏi bên trời xao xác, thu phong.
Đứng ngắm không gian, mơ tình ngọt lựng! Ký ức năm xưa, bỏ lại bên rừng. Hôm gió núi, bất ngờ làm cay mắt. Cúi khoát ngân tuyền, xoá lệ tạm ngăn.
Đỉnh lạnh chơ vơ, chất chồng cay đắng. Ôm phôi pha giăng đắp, phủ che lòng. Như thân nhộng cuốn mình, nợ chưa dứt. Ở kén tầm, giúp ngủ hết mùa đông.
Thoát càn khôn, trổi thân làm cánh bướm. Bay trở về, vùng nguyên thủy hoang sơ. Vào địa đàng, vội xin lại hơi thở. Bắt đầu cơn mơ, ước ngõ thiên đường.
Lại vòng quay, đến rồi lại, đi về.. Đỉnh mù sương, trăng về đêm thấm lạnh. Vài con chữ ngắn, chứa đầy đủ nghĩa. Trói cuộc đời, cho từng lúc, vô thường!
Đứng ngắm không gian, mơ tình ngọt lựng! Ký ức năm xưa, bỏ lại bên rừng. Hôm gió núi, bất ngờ làm cay mắt. Cúi khoát ngân tuyền, xoá lệ tạm ngăn.
Đỉnh lạnh chơ vơ, chất chồng cay đắng. Ôm phôi pha giăng đắp, phủ che lòng. Như thân nhộng cuốn mình, nợ chưa dứt. Ở kén tầm, giúp ngủ hết mùa đông.
Thoát càn khôn, trổi thân làm cánh bướm. Bay trở về, vùng nguyên thủy hoang sơ. Vào địa đàng, vội xin lại hơi thở. Bắt đầu cơn mơ, ước ngõ thiên đường.
Lại vòng quay, đến rồi lại, đi về.. Đỉnh mù sương, trăng về đêm thấm lạnh. Vài con chữ ngắn, chứa đầy đủ nghĩa. Trói cuộc đời, cho từng lúc, vô thường!
(Nhân sinh an bình, hàm ẩn..yêu thương). nguyênhoang 2011