Ta đứng bên bờ, vực thẳm xa. Đìu hiu, hơi thở nhẹ thiên hà, Ấp yêu không đủ, lần hong nóng. Ngõ lại tinh cầu đã khép ngăn. Ta nhớ lại mùa mây gió giăng! Cười vang vụn vỡ hạt sương tràn. Đêm loang quét mắt mầu xanh biếc. Chờ đón canh trường, bước ai sang? Ta rời trở lại miền xa nhé! Rồi sẽ đi qua, chẳng quay về. Ở cõi hư không, mù dịu vợi! Từng ngày hồn đắm, giấc hoang mê. Có lẽ nơi nầy, chắc buồn ghê? Có không màu nắng? về bên ngủ! Ánh mắt vành môi, rời chốn ngụ! Đường xưa đã mất, những nguyện thề. Giữ ngõ đôi hàng, đêm qua khóc. Bất ngờ trong mộng, nhớ xa xôi. Gặp người năm cũ, sao đi thoáng? Xa lạ, như từng chưa biết nhau. Chẳng còn vội vã đến bên trao? Đón nhận, không thôi môi lịm ngọt! Thừa thãi cho nhau, không để sót. Nụ hôn huyền thoại của năm nào. Xem như đây, giữ lưu hoài bão. mai cách rồi, gì nhớ... ở tôi? Còn chút thoáng.. qua rồi bão nổi! nhắc trùng dương gợi lại..bên đời. Ta trở tìm gì...nơi quá khứ? Ghi lời nồng thắm.. ở thiên thư.
Tình chúng mình, như lớp keo hoá chất Giữ được lâu tuỳ keo tốt hay không Cho mượn nhau cuộc đời, không đòi hỏi Đỉnh tháp giáo đường, thập giá nhớ trông
Nơi ngày xưa, mình đáp lời Linh mục Bằng lòng chia nhau, cay đắng dương trần Người dự kiến, hàng ghế ngồi hoang vắng Trên bục cao, tượng Chúa ngó mông lung
Không vải che thân như người mới đến Mưa đá tay vung, tủi nhục ngập tràn Đi thất thểu khắp người loang nhuộm máu Vẫn hài lòng, gánh chịu, chẳng than van
Hôm nay đông trở về, đêm rét mướt Đèn treo giăng hai bên phố, đợi chờ Cơn lạnh đến, có mang gì hẹn ước? Lá khô vàng, dẫm bước để mong ai?
Gởi về quê hương, miền xa xôi đó Trong hồn thơ từ đất ấm tình nồng Thiên chúa đến, có phải mang ước vọng? Từ hồng ân ban cho trọn khát thèm
Trong mắt, trên môi vẹn niềm dấu ái Cuối năm rồi, tiếp nối sẽ luôn may Chúng ta cùng là con của Thượng đế Vui hôm nay, rồi cũng phải trở về
Nghe lời nhắc, có buồn lòng không nhỉ? Có chợt cay, dòng nước mắt trên mi? Còn hơn Chúa, mình được nhiều, lúc sống Lại tiếc chi! bổng tan mất xuân thì
Có gặp lại, vẫn là thân thương mãi Cho vòng tay, mong nhớ thuở năm nào Thân lưu lạc, đất người, đời trôi nổi Lời chúc nhẹ nhàng, mây gió gởi trao.
Để lại xa xôi, khung trời huyễn mộng! Xin một lần, nói được tiếng nhớ mong.
Để lại cho Em, trước nhà mỗi buổi sáng. Tờ báo đưa tin, kể lại chuyện quê nhà. Những nỗi khổ đau, từng ngày gánh chịu. Tất không còn? Dù tiếng nói thương yêu.
Hôm nay già nua, sắp xa rời cõi thế! Bước đến rồi quay, không gọi cũng về? Người làm phải, xót xa tìm kéo lại. Kẻ gây phiền, xua đuổi, chẳng chịu đi.
Đường trần ai, người cô đơn một bóng. Lúc trở về? Nào ai có bước song. Cõi từ bi, phát nguyện trần vô lượng! Quay lại nguồn, niệm ngụ chốn thiên lương.
Đã san sẻ, xóa tan gì, mắc vướng? Đường thênh thang, người dọn sẵn chân bường!
Để lại rêu phong triền non đá phẳng. Trần tình ghi đây, có đến đợi chờ? Nếu phiến đá nghìn năm sau vụn vỡ.? Hãy kết giùm để đọc lại vần thơ!
Nầy gia đình, bạn thân cùng thưởng lãm. Một chút gì? sót nhớ với vấn vương! Ta viết lưu, những câu thơ mộng mị. Từng niềm mơ, tràn luyến nhớ hoang đường.
Để lại Em, ánh mắt nhìn luống cuống! Chợt quay lơ! Ngang qua lớp, cho nhau? Bắt giao kết, mỗi ngày không thấy muộn. Rời sân chơi, chuông giục thúc, trở vào.
Để lại dòng thư, vội vàng vắn tắt? Em rời sông, khi bão đỏ nhập cuồng! Trên sóng biển, những ngày buồn hoang đảo. Nào chia ly? Mà tay nở thõng buông! (Không tên tuổi, ghi mộ bia trên sóng, Khói yên hà, nén hương nhỏ cho Em).
Ta cô đơn, gió bên trời đưa bước. Lầm lũi đi, tủi nhục xích ngục tù. Ta khao khát, giấc mê nào ru ngủ? Tình phôi pha theo nước mất, tang thương!
Của quê hương, ở những ngày tháng Hạ. Riêng cuộc đời, nào có nghĩ chi Em. Vẫn đối chất với tình xưa, nóng bõng. Và cho qua môi mắt, thuở mượt mà.
Hôm nay Ta, đang chờ mùa đông giá. Chuyển về xa đâu? Để lại những gì? Bến bờ nầy, sau thiên đường một bậc? Quên qua rồi, quăng bỏ, gởi thiên di.
Nỗi buồn hằn, vết sâu trầm ký ức. Bay lâng lâng, mang xót nhớ quê nhà. Ơi, tiếng hát vươn ru, nào hạnh phúc? Bao giờ về? Kể chuyện ở phương xa.
Rừng thu xưa, xao xác buồn, mơn lá! Ai mang xuân, cho ngân tiếng lựng thơm? Không ấp ủ, được phai lòng tượng đá. Phẳng ước nguyền, giăng kết pháo hoa thôn.
Để đêm say chìm giấc nồng, thổn thức! Lắng miên trường thắm lịm, mặn mà thêm. Mây mang hương, dật dờ quyện thơm nức. Khúc ru nào? loáng nhã nhạc êm đềm.
Đưa nhau về, thăm lại khu vườn nhỏ. Đã ươm trồng, gieo giống tốt nơi đây. Mấy mùa qua, cội già chai đất lở. Vun xới cho mầm, vươn nụ thảng ngây.
Ngăn con dốc, dấu tích trầm, mệt mỏi. Bến sông mây khỏa mộng, trọn môi hôn. Chiếc bóng ngả, dặm trường xa, lếch thếch! Về lại đâu? thầm hỏi trả, xiêu hồn.
(Trinh nguyên trao, gối thiếp ngóng trăng tà. Dâng Mỹ tửu, mời Thần tiên chứng giám. Lần cuối ngỏ, tròn vần niêm thi phú. Hoàn lối về, an ngụ chốn hoang vu).
Ta yêu Em, người biết qua xóm NET. Buồn đi hoang, khi thành phố âm thầm. Trên ngõ vắng, quên thắp đèn thiếu sáng. Cả bầu trời, không có được ánh trăng.
Bóng trăng đêm nay, bận gì đến muộn? Phôn im hơi, không gọi được thăm người! Chiều mưa quá, ngập đường, quên mua thẻ. Lối ngăn rồi, chẳng thể lái được xe.
Ta yêu Em, người tình chưa quen biết. Khi buồn, mở Attach, ngắm dung nhan. Nhìn môi Em, tưởng thèm, chiếc bánh nướng! Mùi hương thơm, bao quyện rám ửng vàng.
Giống cánh lá, gió thu về ươm ủ! Chao bay rong, tìm hỏi kẻ trồng vườn. Lúc nào sẽ cho đổi thay lại sắc? Thân cỗi cằn, chịu nhiều nỗi tai ương.
Tình nhận cho, theo tháng ngày mơ tưởng! Làm thơ ca, góp nhặt hết ngôn từ. Lời tuyệt diệu, dành cho Em tất cả. Lắng vào hồn, sâu đậm, xoáy tâm tư.
Đã khiến ta, thành tỉnh mê, ngơ ngẩn. Những lằn roi, tiếng sét để dấu buồn. Ai hỏi mượn, cả vầng trăng buổi tối. Và mặt trời buổi sáng, cũng đưa luôn.
Tình yêu đến, đâu thể nào chọn lựa? Rồi khi đi, cũng chẳng giữ cho mình! Trong cuộc sống, có lắm điều ngộ nghĩnh. Chờ nắng về, xuyên vào ấm song thưa.
Ta ngồi đây, cũng không cầu, chẳng khẩn. Trời quên mưa, không giọt ngắn, giọt dài. Như bóng mây, vẫn phải là trôi mãi. Tựa thuyền qua,xuôi ngược khắp nhân gian.
Chờ gió lên, căng buồm xuôi ra biển? Nhờ sóng đưa, ta trở lại trên miền. Nơi con ngõ, một thời trao lưu luyến. Nay quay về, bóng ngưng bước lãng du.
Có đi mãi cũng lại về chốn cũ. Phù sa đầy, con nước bước ra vô. Buồn trùng dương, ngàn năm sóng vẫn vỗ. Lưu lạc rời sông luân đảo giang hồ.
Ta đã yêu, có khi nhiều hơn thở. Và trót mơ, thao thức lắm đêm dài. Ngồi bó gối nhìn thoáng qua khung sổ. Dật dờ buồn mong đừng có đổi thay.
Ta đã cho, không bao giờ trở lại. Còn thua xa, kẻ xách bị ăn mày. Không cần nói những lời đầy mật ngọt. Còn ta thì khan cổ gọi tên AI?
Quá thất vọng, ta mang tình bỏ biển. Đi bâng quơ, lượm cát sỏi ven bờ. Ném vào nước, chúc mừng xuôi theo sóng. Về xa xôi, ai hỏi? Nói ta mơ.
Anh muốn cắn môi Em, bừng mật ngọt. Cúi hôn mơn, mơ hạnh phúc trần đời. Được say ngủ, trong vòng tay thanh thoát. Đúng nghĩa thiên đàng, phù phiếm rong chơi.
Lâng bay vươn gió, ghé triền non đợi! Trên đỉnh vu sơn, trọn giấc phỉ nguyền. Rừng thay lá, suối hàn huyên kể chuyện. Tình yêu mình, không mộng mị thần tiên.
Như của lễ giữa thánh đường dâng hiến. Làm thần linh, nhận ngọc thể cúng dường! Trăm năm sống, được lần cho linh dược. Nầy bùa mê, gói ghém bởi yêu thương.
Người nhìn thấy cứ vực ngờ, hoang tưởng? Lẽ nào trần gian? có chốn thiên đường! Trông hai kẻ bên nhau tình thắm thiết. Xin chúc mừng tại kiếp, trọn tơ vương.
Cõi vô thường, chiếc bóng thừa. Gió mây muôn thuở, hững hờ bỏ ta. Lá vàng tiếc nhớ thu qua, Ngồi ôm ảo vọng, mong quà thế nhân.
Xây mơ mường tượng dung nhan. Võng tình đan kết giăng trần, vương ai? Mối sầu bện chuỗi, khắc dài! Trên từng cột dấu, không phai ngõ đường.
Cám ơn dành lối chân bương! Dù đi có vướng chông gềnh truân chuyên. Và sau, chẳng trọn ước nguyền. Lá thu phủ kín, niệm đời phù vân.
Có phần đất lạnh chôn thân. Thãi thừa dương thế, vết hằn riêng ta. Đến trước bình minh, về buổi tà. Không để lại gì? Cả chiếc bóng ngả! Thoát xa!...............
Còn được gì? Mang ra gói ghém! Dành kề bên, sẵn di chúc, rời. Quên phiền muộn, cuộc tình thua thiệt. Cõi tạm phần quà chiếc lá, rơi!
Em cứ nghĩ, tình luôn cho huyền thoại. Từ chiều mưa hay buổi nắng sum vầy. Yên hà đợi, lúc ngày đi cạn tắt. Vắt ngang đồi nuối tiếc cuối chân mây.
Đời khi vui, ban tặng những cơn say. Say để nhớ những gì? nơi quá khứ. Say cho quên được kỷ niệm đau buồn. Trang ký ức mãi ghi từng con chữ.
Lại tháng tư về, nước mắt tiếp đong. Đong cho ngập quê hương mưa tháng bảy. Chảy về đâu? Tìm nhập với con sông. Hội ngộ cánh lục bình, trao chung thủy.
Học sách vở, mà mộng mình chưa phỉ. Ta mất (ở) chiến chinh, Em bỏ xuân thì. Vẫn cùng mộng, bước theo đời chưa nghỉ. Bởi lối nầy, hai kẻ chẳng cùng đi.
Tóc điểm pha mãi buồn vương khổ lụy. Ôi nhân gian! Biết chua xót thế nầy. Vào chi để? lội theo dòng hoang phí. Dốc gặp về, có phải đó hướng tây?
Xa nào đâu? Vẫn mong được sum vầy. Nghĩ rằng đó..không từ chữ sẽ phai.