Trang trong tổng số 24 trang (235 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [12] [13] [14] [15] [16] [17] [18] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

buithison

BÀI HỌC NHỚ ĐỜI

Một chị cán bộ dân vận tỉnh xuống cơ sở công tác, nghỉ lại một gia đình dân tộc Mông. Trong bữa cơm, chị ngắm nghía mãi cô con gái 17 tuổi: mắt, má, môi…và cả thân hình tròn trịa cứ hừng hực  sôi lên như một chảo thắng cố.
Bà chủ nhà- mẹ cô gái nói:
-Cái Sua này …ăn tết xong cho lấy chồng được rồi vớ!
Khi cả nhà đi ngủ cả, thấy cô bé vẫn cặm cụi ngồi xe lanh bên bếp lửa trông yêu quá, chị cũng trở dậy  trò chuyện cùng cô bé. Nghe mọi người nói: Con gái Mông rất hồn nhiên, thật thà, chất phác nhưng cũng rất kín đáo, ý nhị…chị  cố lựa chọn từ ngữ, hình ảnh thật gần gũi để tâm tình cùng cô bé:
-Cháu gái à, cho cô hỏi nhé!Thế hai cái cầm dao đã… gặp nhau chưa?
(Ý chị hỏi: Hai người đã cầm tay nhau chưa?)
Cô bé đỏ bừng mặt, gật đầu.
Chị lựa lời hỏi tiếp:
-Thế… hai cái ăn cơm đã…gặp nhau chưa?
(Ý chị hỏi: Hai người đã hôn nhau chưa?)
Dưới ánh lửa bập bùng, mắt cô bé long lanh ngời sáng… Chị biết rằng cô bé đã được hôn và cô đang cảm thấy hạnh phúc. Lẽ ra chị nên dừng câu chuyện ở đấy là đẹp nhất nhưng vì tò mò, chị lại hỏi tiếp câu thứ ba (cũng theo mô típ trên).Mặc dù chị cố tìm một  hình ảnh xa xôi,  hơi văn hoa một chút…song cô bé cũng nhận ra ngay chị định hỏi gì. Cô đứng dậy, xếp cuộn lanh đang se dở vào rổ rồi lẳng lặng ra ngoài. Tưởng cô bé xấu hổ, đánh trống lảng ra ngoài lấy thêm củi cho vào bếp, chị cán bộ dân vận cứ kiên nhẫn ngồi chờ cô bé vào tâm sự tiếp…Mãi đến lúc tro tàn, bếp lạnh, chị mới biết cô bé ấy đã vào giường đi ngủ từ lâu…
Thế mới biết: Cái gì cũng có ngưỡng của nó, phàm cái gì thái quá cũng đem lại hậu quả khó lường. Con gái người Mông không chỉ thật thà chất phác mà còn rất giàu lòng tự trọng. Chỉ vì vui chuyện, chị đã làm tổn thương danh dự cô bé ấy…
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

@ Anh Lại Duy Bến:
Đọc truyện ngắn " Khoảnh khắc" của anh, em xúc động quá!
Những người lính đã trải qua cuộc chiến là những người giàu lòng nhân ái hơn ai hết...Họ  hiểu rõ từng giọt máu họ đổ cho ai? vì ai?
Đọc truyện ngắn của anh, em nhớ đến ca từ trong bài hát" Hoa hồng trên điểm tựa":
"Dù rằng đời ta thích hoa hồng
Kẻ thù buộc ta ôm cây súng"...
Vậy mà trong cuộc sống hôm nay, vẫn còn đầy rẫy những con thú đội lốt người, mất hết nhân tính...
Là những người sẵn sàng hiến dâng xương máu, thậm chí cả tính mệnh của mình cho hoà bình, độc lập, tự do của đất nước, các anh- những "con người đẹp nhất" như lời ca ngợi  của Tố Hữu làm sao không phẫn uất khi chứng kiến những kẻ hậu sinh nỡ đối xử với trẻ thơ như bạo chúa...
Em cũng rất thích viết về hình ảnh anh bộ đội Cụ Hồ sau cuộc chiến mà không viết nổi bởi thú thật với anh, em ít va chạm với đời sống hiện thực nên không đủ thực tế và cảm xúc để viết...
Em sẽ rất vui nếu được  anh thường xuyên ghé thăm , gửi bài và trao đổi, bình luận văn xuôi đấy!
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

Noel có từ bao giờ? Có giai thoại kể một ông già Thổ Nhĩ Kỳ giàu lòng thương người, ở thế kỷ thứ IV, đã chọn ngày sinh của Jésus Christ 25/12, để bí mật gửi quà cho người nghèo, đặc biệt là trẻ em.

Hôm nay, ngày lễ Noel, mình rất cảm động trước những lời hỏi thăm ân tình của bạn bè xa gần. Mình cũng rất muốn nhắn gửi những lời lẽ ngập tràn yêu thương đến những người mình yêu quý nhất.
Sáng sớm, mình đem thùng rác ra hố rác công cộng đổ...đã thấy 3 cháu bé  dân tộc ở bản ăn mặc phong phanh chờ sẵn để tìm xem có vỏ lon bia hay dép nhựa cũ đem bán lấy tiền cho mẹ mua dầu, mua muối...

Có những đứa trẻ vui dào dạt
Tìm bao của quý trong chiếc hia
Có những đứa trẻ luôn khao khát
Thấy trong hố rác vỏ lon bia...



Hỡi Chúa Jessus ở trên cao!Có ông già nào đem quà cho lũ trẻ nơi góc rừng heo hút này?
Run tay, không viết nổi nữa...Thôi đành tạ lỗi với những người tôi hằng yêu dấu...
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

Xin gửi lại trang văn xuôi một chuyện có thật đã viết trong trang "Cõi riêng" của Nhật Lệ.

Ngày gửi: 03/09/2010 15:10
Đã sửa 2 lần, lần sửa cuối bởi nhật lệ vào 14/09/2010 16:56      Trả lời    Trích dẫn    Cảm ơn

Chiều nay, họp Chi bộ tổng kết 4 năm thực hiện cuộc vận động" Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh".Lúc mới triển khai cuộc vận động, mình đang công tác ở Hội phụ nữ huyện rồi chuyển sang  ban Tuyên giáo huỵện uỷ.Cũng xông xáo cùng anh chị em đi 21/23 xã để triển khai thực hiện.Đùng một cái, bước sang năm 2007,mình lâm bệnh trọng, chỉ còn 61% sức khoẻ, phải nghỉ hưu sớm trước 4 tuổi(hưởng71% lương hưu)và chuyển về tỉnh sống cùng với chồng.
Về sinh hoạt tại chi bộ phường QT, rồi lại chuyển sang phường ĐK, mình mới thấy các cụ cán bộ hưu trí "Bôn" cực. Chi bộ mình gồm nhiều thành phần nghề nghiệp khác nhau: Bộ đội, y tế, bưu điện...nhiều nhât là những người làm ở nông trường chè...Họ nghỉ chế độ sớm nên lương thấp lắm, chỉ được trên dưới 1 triệu/người/tháng. Thế mà họ rất nhiệt tình gánh vác việc phường, việc xóm...Mình bảo với ông chồng (Đã từng làm Bí thư huyện uỷ): "Càng xuống cơ sở, càng thấy họ thật sự mẫu mực,thật thà, có trách nhiệm... thực hiện nghiêm túc Điều lệ Đảng..."
Thế mà hôm nay, có một chuyện làm cho mình buồn và suy nghĩ mãi:
Lúc kiểm điểm xong xuôi, bí thư Chi bộ(65 tuổi) công bố:
-Bây giờ ta chuyển sang phần việc thứ hai: Liên hoan. Báo cáo các đồng chí: bia rượu, bánh kẹo này là quà của đông chí Tâm gửi tặng cho chúng ta.Bây giờ mới có 4 giờ, chúng ta cứ vui vẻ thoải mái...
Bí thư chưa dứt lời,đã nghe tiếng vỗ tay rào rào.Chị P.(Bí thư Đảng bộ phường) cũng sinh hoạt tại Chi bộ này,tươi cười nói:
-Các bác cứ vui vào...còn sớm chán!
Lúc bấy giờ, mình mới nhận ra anh Tâm vắng mặt.Vì mới chuyển  Chi bộ này nên chỉ biết anh ấy công tác bên Bưu điện tỉnh vừa về hưu năm ngoái...Mình hỏi nhỏ chị Lan:
-Anh Tâm đi đâu hả chị?
-Anh ấy đi Hà Nội tìm nhà thuê cho con trai mới thi đỗ Đại học...Hoàn cảnh lắm em ạ!
Thấy chị lắc đầu, chép miệng  tỏ ra ngán ngẩm pha chút ái ngại , thương hại, mình hỏi luôn:
-Thế vì sao anh Tâm lại tặng quà cho  Chi bộ liên hoan?
Chị bảo:
-Người  ta vừa xét cho anh Tâm được hưởng chế độ của Cựu chiến binh bị nhiễm chất độc màu da cam bắt đầu từ tháng này. Anh ấy đã trích lại 300 ngàn đồng biếu Chi bộ mua bia rượu, kẹo bánh liên hoan hôm nay...
Thì ra là thế! Tôi nghe trào dâng trong lòng nỗi đắng cay chua chát: Người ta nỡ nhận 300 ngàn đồng tiền trích từ xương máu đồng chí mình để nhâm nhi sao? Nghe bất nhẫn, phũ phàng làm sao?Không thể ở lại chứng kiến nỗi vui mừng của "các cụ"....buổi tổng kết 4 năm học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ chí Minh kết thúc như thế này sao? Cố giữ bình tĩnh, tôi từ tốn cáo lui với lý do về sớm tiễn con gái lên xe về Hà Nội học tiếp...
Về đến nhà, tôi đem chuyện ấy kể cho chồng tôi nghe, anh ấy bảo:
-Em nghỉ hưu rồi nên lạc hậu với thời cuộc quá! Có thể Chi bộ và phường giúp anh Tâm làm nhanh thủ tục, anh ấy trích có 300 ngàn cảm ơn thôi, đáng là bao mà em phải lăn tăn...Em không nghe đài báo nói đầy chuyện làm khống hồ sơ liệt sĩ để chia chác nhau hay sao?
Tôi nhìn chồng ái ngại: Chẳng lẽ chồng mình giờ cũng vô cảm đến thế?
Tôi lại nghĩ đến anh Tâm. Tôi không tán thành cái kiểu trả ơn của anh đối với tập thể. Anh đã hy sinh tuổi trẻ, máu xương cho Tổ quốc. Chúng tôi chưa làm gì đền đáp lại cho anh... Sao anh nỡ  đối xử với chúng tôi như những kẻ vô ơn thực dụng?
Và đồng chí bí thư chi bộ khả kính tôi thường tôn trọng ! Đồng chí dễ dàng nhận 300 ngàn đồng của đồng chí mình- ân nhân cuẩ chúng ta như vậy sao? Dù là nhận để cho tập thể? Sau chầu bia rượu bánh kẹo này hỏi có ai vui hơn đêm nay khi anh Tâm đang chắt chiu từng đồng cho con trai vè Thủ đô ăn học?
Hay anh Tâm chưa đủ  điều kiện để hưởng chế độ đãi ngộ của nhà nước, người ta vẫn cố giúp đỡ hoàn thành hồ sơ thủ tục nên anh phải làm như thế?
Chồng tôi giục: " Khuya rồi! Đi ngủ thôi em! "
-Em buồn và suy nghĩ mãi về chuyện hôm nay...Hay tại anh Tâm...
-Ngủ đi! Nghĩ nhiều chóng già đấy!
Anh Tâm! Bao giờ anh lên , với tư cách người em- ngừoi đồng chí nhất định em phải  hỏi anh rõ ngọn ngành mọi chuyện...
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

cuctim999 đã viết:
Chị ơi ! Cúc Tím gửi một truyện ngắn vào trang này với chị nhé !
              
                     Xin việc

Nó lê bước giữa trưa, trời nóng như đổ lửa. Mồ hôi túa ra ướt nhượt lưng áo,mái tóc bết vào trán. Mặc kệ, nó vẫn bước...Cuộc gặp gỡ với ông giám đốc công ty X như cuốn phim quay chậm đang tua lại trong đầu nó.
   Cả đêm qua nó ngủ không ngon , sáng nay, nó dậy từ rất sớm, mặc bộ quần áo bảnh nhất và bắt đầu trang điểm thường thì không mấy khi nó trang điểm nhưng hôm nay thì khác: Đi phỏng vấn đấy. Có thể cuộc đời nó sẽ được mở ra với chân trời mới đầy sán lạn, nó sẽ làm việc hết mình, nó sẽ hoàn thành tốt công việc được giao, nó tin là như thế vì nó vốn được khen là thông minh mà. Nó sẽ........Vừa tô thêm chút phấn nó vừa nhoẻn cười trong gương, khuôn mặt rạng rỡ.
Cầm bộ hồ sơ trên tay nó bước vào công ti X đầy vẻ tự tin. Sau khi làm tất cả mọi thủ tụcvà nộp lệ phí hồ sơ là 300.000đồng, nó được người ta chỉ vào phòng phỏng vấn. Trong phòng một người đàn ông trung niên có gương mặt béo múp míp đang ngồi trước mặt là một đống giấy tờ gì đó. Nó nhoẻn miệng cười và cất tiếng chào. Một phút, hai phút ....năm phút trôi qua Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn nó, cái nhìn có vẻ hơi sững lại, sau rồi đôi mắt đó ngắm nhìn nó từ đầu đến chân. Cái nhìn có vẻ sống sượng làm nó bất giác đỏ mặt, ngượng ngùng
- Thưa chú...cháu đến xin được phỏng vấn...Bỗng dưng nó thấy ấp úng.
Người đàn ông ( lúc này nó mới nhìn rõ tấm biển trên ngực áo ông ta: Nguyễn Hoàng A - Giám đốc ) xởi lởi :
- Ngồi xuống đây......xin việc chứ gì? .....ngồi đây....
Nó rón rén ngồi xuống ghế đặt tập hồ sơ trên bàn. Ông giám đốc mở tập hồ sơ lật lật mắt liếc vào đó rồi lại nhìn nó. Lần này, đôi mắt dừng lại lâu hơn một chút nơi lồng ngực nó đang phập phồng vì hồi hộp. Nó lại đỏ mặt...
Tay vẫn lật giở đám giấy tờ, ông ta hỏi: Em tên Thuỳ Trang? Nó lúng búng : Vâng.
Ông ta hỏi tiếp : Em hai mươi tư tuổi? nó lại:  Vâng
_ Tại sao em muốn xin vào làm việc ở đây?
Được dịp nó tuôn ra một tràng giang đại hảinhững ước mơ, những hoài bão, những dự định và cả những lời hứa mà nó đã chuẩn bị từ mấy tuần nay. Đến khi nó ngưng nói thì đã thấy ông giám đốc đứng đằng sau nó từ lúc nào. Bất chợt ông ta choàng tay ôm chầm lấy nó. Nó thấy rõ hơi thở hổn hển, dồn dập lẫn trong tiếng nói của ông ta phả nóng phía sau gáy :
Được rồi... được rồi.....Công ti chúng ta đang rất cần những người như em...
Nó giật nảy người vùng đứng dậy Ông giám đốc cũng tiến lại gần nó hơn, vòng tay xiết chặt hơn, giong mơn trớn : Ngoan nào..Hồ sơ của em tốt lắm đấy.....
Nó đỏ mặt tức giận rồi chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào nó vung tay.  Đốp...đốp...Gương mặt núc ních thịt của ông giám đốc hứng trọn hai cái tát như trời giáng của nó. Vơ vội túi hồ sơ nó lao ra khỏi cửa. Bên ngoài hành lang vài ba người ngạc nhiên nhìn nó.
      Nó vẫn bước trên hè phố. Mùi thức ăn ở mấy quán cơm bên đường làm nó sực nhớ ra từ sáng tới giờ chưa bỏ cái gì vào dạ dày. Mặc kệ, phải ăn cái gì đã.Nó bước xuống điịnh sang đường. Bất chợt có tiếng kêu thất thanh, trước mắt nó một cảnh tượng khủng khiếp chuẩn bị diễn ra.Một bé trai khoảng 5,6 tuổi đang chạy đuổi theo quả bóng nhựa giữa đường phố. Tiếng phanh xe kin kít..tiếng la, hét xôn xao . Phía trước một chiếc xe màu đen vun vút lao tới. Không kịp nghĩ suy điều gì nó lao ra ôm lấy đứa bé lăn sang vệ đường. Tập hồ sơ rơi tung toé,...
Khi tỉnh dậy nó ngơ ngác thấy mình nằm trong bệnh viện, khắp người đau ê ẩm, nó khẽ cựa quậy. Tiếng mọi người lao xao : May quá cô ấy tỉnh rồi! Thật may mắn!
Một người phụ nữ xa lạ ngồi bên mép giường nắm chặt tay nó xuýt xoa : Đội ơn cô! Không có cô thì không biết con tôi sao đây !Nó thở phào : Vậy là cậu bé không sao!
   Ngày hôm sau người phụ nữ dắt theo cậu bé vào viện thăm nó .Phía sau họ là cha cậu bé. Đón bó hoa trên tay người mẹ nó ngượng ngiụ cảm ơn. Cha cậu bé tiến đến chìa bàn tay ra phiá nó : Thật may mắn quá ! Thật không biết lấy gì đền ơn cô đây! Giọng nói này sao nghe quen quen hình như nó đã gặp ở đâu đó. Nó ngẩng lên, cha cậu bé tái mặt chết sững, còn nó tiếp tục cúi xuống chơi với đứa bé. Họ ra về,ông giám đốc công ti X nán lại xin lỗi nó và tỏ ý muốn trả ơn nó đã cứu con trai ông ta bằng cách nhận nó vào làm nhưng nó từ chối.

Hôm nay nó ra viện.

Một tuần sau, trong bộ đồ thật bảnh, với bộ hồ sơ mới, nó tự tin tìm đến công ti Y xin phỏng vấn.
Mong rằng một con người kiên cường, dũng cảm như nó sẽ sớm tìm được cho mình một công việc mà nó mơ ước./.
                 ( Cúc Tím )

@CúcTim: Cám ơn bạn đã gửi vào trang văn xuôi của buithison một câu chuyện thật cảm động, giàu ý nghĩa nhân văn. Bố cục truyện ngắn gọn, giọng kể rất rự nhiên , thắt mở nút câu chuyện bất ngờ. Mình yêu cô bé hồn nhiên, trong  trẻo, giàu lòng tự trọng, nhân hậu...Cuộc đời còn đáng yêu biết bao khi bên cạnh những nhân cách thấp hèn, bản năng, vụ lợi... như ông giám đốc vẫn còn  lấp lánh sáng lên hình ảnh cô bé xin việc là "nó"...
Rất mong Cúc Tím thường xuyên tham gia ghé thăm, gửi và trao đổi bài cùng buithison nhé! Mình cũng rất thích văn phong của bạn đấy!
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

cuctim999

Được chị động viện Cúc Tím gửi tiếp truyện ngắn nữa nhen ! Đây là câu truyện em viết cách đây đã 10 năm. Chị góp ý giúp em nhé , em đọc truyện ngắn của chị thấy giọng văn rất sắc đấy ạ
     
                TRĂNG VẪN TOẢ SÁNG


Nó và Hằng chung một lớp, ngồi cùng một bàn đã bao năm nay, Nhà nó và nhà Hằng cách nhau một bến sông nhỏ. Tuổi thơ của nó và Hằng cũng như hai bờ sông nhỏ ấy, một bên được bồi, bồi đắp mãi,..còn một bên lở, lỡ mãi đến khô cằn.... Chiều chiều, đứng bên này bờ sông nhìn sang bờ bên kia nó thường bắt gặp cảnh cái Hằng được nâng niu chăm chút . Đôi mắt nó thường mở to hơn, mênh mông đầy khao khát và tiếc nuối....

Hình như do hoàn cảnh trớ trêu đổ lên tuổi thơ của nó, nên trông nó suy tư và già hơn rất nhiều ở tuổi 16 . Thoạt nhìn, nó cũng giống như mọi đứa trẻ khác nhưng ai đã từng gặp nó, nhìn vào đôi mắt khắc khoải của nó thì khó có thể tránh được một điều gì đó như day dứt băn khoăn...

Cách đây chỉ vài năm thôi, Nó cũng đã từng có những phút giây Hạnh phúc như cái Hằng. Được nghe tiếng nựng nịu của cha, tiếng mắng yêu của mẹ, những ngày tháng ấy nó thực sự nghĩ rằng "Nó là tất cả , là mặt trời là ánh sáng.." của ba mẹ nó như lời hai người vẫn nói.Vì thế nên nó luôn cố gắng học giỏi, ngoan ngoãn để cho ba mẹ nó được vui...Rồi một ngày kia , ba nó thường đi làm về muộn hơn, có khi còn ở lại luôn cơ quan mà không về nhà, mẹ thì hay gắt gỏng với nó và không còn vui vẻ như trước ....Không khí gia đình nặng nề nên nó không dám hỏi ba mẹ nó điều gì  Nó linh cảm thấy có điều gì đó sắp sảy ra ....Thế rồi , cái chốt mấu để gắn kết cuộc đời ba mẹ nó lại với nhau chính là nó cũng  chẳng còn ý nghĩa nữa. Sinh nhật Nó tròn 12 tuổi, không có bánh Sinh nhật, không có lời chúc mừng...Nó đứng giữa hai bên bố mẹ trong một căn phòng lạ hoắc...Họ để cho nó có quyền lựa chọn xem mình sẽ ở với ai, ba hay mẹ.....12 tuổi nó không thể quyết định ...Trong khoảng khắc khuôn mặt nó trở nên già nua, không một giọt nước mắt, đôi mắt mở to vô hồn nó chạy như bay ra khỏi căn phòng đó ...
Nó không ở với ba, cũng không ở với mẹ. Nó chuyển sang sống cùng vơí bà cụ độc thân ở cuối phố, nơi mà trước đó nó vẫn hằng qua lại giúp đỡ khi bà ốm đau,Ngôi nhà ấm cúng của nó ngày xưa giờ đóng cửa im lìm. Không một lời than phiền trách móc nó sống trầm lặng bên bà cụ, bà hết lòng thương yêu nó....Nó không còn oán giận ba mẹ nó, nhưng nó không nhận bất cứ một thứ gì của ông bà, nó cần một thứ khác kia...Cuộc sống thanh đạm trôi qua, sáng đi học, chiều tranh thủ nhận quần áo về may vá, Tối đến giúp bà cụ bán hàng nước...Nó lao vào làm, vào học...

Hôm nay Nó tròn 16 tuổi. Không biết ba mẹ nó có còn nhớ tới cái ngày mà nó chào đời hay không. Nó ngồi lặng thinh trước hiên nhà, bất chợt thở dài...
Mải suy nghĩ Nó không hề biết có người đang rón rén phía sau. Một bàn tay rụt rè dặt lên vai nó.
- Chúc mừng sinh nhật Ngân nhé!
Nó ngỡ ngàng không tin vào mắt mình. Trước mắt nó là  Hoàng với đoá hồng rực rỡ trên tay, phía sau là Hằng, Huệ, Lan , Phong,... Trên tay là những ngọn nến lung linh, bài hát HappyBirthday vang lên hoà tan vào ánh trăng , Nó nở nụ cười tươi hoà lẫn giọt nước mắt hạnh phúc...Ánh trăng đêm mười sáu toả sáng lung linh.Đôi mắt buồn mênh mang của nó như chứa cả vầng trăng./.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

@ Cúc Tím:
Cám ơn em rất nhiều vì những trang văn em viết chân thực cảm động- buồn đau thế thái nhân tình nhưng không bi luỵ mà lấp lánh niềm tin vào cái Chân- Thiện -Mỹ vẫn tồn tại trong cuộc dời này.
Em kém chị 20 tuổi mà giọng văn già dặn, từng trải thế? Với bút lực này, chị tin rằng em sẽ chắp cánh cho những trang văn mình bay xa...
Chị chân thành chúc mừng em
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

cuctim999

@ chị buithison, em biết truyện ngắn em viết còn nhiều thiếu sót vì vốn từ không nhiều chị ạ, trước đây em thiên về đoản văn nên nhiều khi còn lẫn phải k chị ?
Những gì em viết thường là những gì em thấy trong cuộc sống thường nhật thôi ! Em có thể pots thêm truyện lên trang chị nũa nhé và chân thành nhờ chị góp ý giùm em ....Em cám ơn chị .
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

Cúc Tím yêu thương!
Chị rất mong muốn thường xuyên có sự hiện diện của em  và những người yêu mến văn xuôi trên trang  này. Chị thật sự tâm đắc với những vấn đề em đặt ra và  giải quyết trong từng lát cắt hiện thực. Chị cũng yêu giọng văn giàu nữ tính, mượt mà, đằm thắm ,dịu dàng nơi em... Tiếc rằng, do điều kiện sức khoẻ, thời gian tới chị lại phải đi chữa bệnh bên Trung Quốc dài ngày, không được cùng  em  đàm đạo, trao đổi...để giúp nhau cùng tiến bộ...Mong em lượng thứ và cứ tiếp tục gửi bài vào trang chị nhé. Chúc em đón một mùa xuân vui, ngập tràn hạnh phúc và có thêm nhiều vần thơ hay, nhiều trang thơ đẹp nhé!Mong sớm được hạnh ngộ.
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

TẢN MẠN VU VƠ
Có một chiều đông em đến quê anh, để mãi vón lại trong lòng em nỗi nhớ
Gốc đa, mái đình xưa còn đó mà hồn thơ lưu lạc tận đẩu đâu? Hồ Ngọc Thỉnh lăn tăn gợn sóng như mắt người năm tháng phủ nét nhăn. Ôi ước chi em hoá thành bé dại để cùng anh sánh bước qua cầu. Dù đi đâu về đâu qua bao miền quê khác,  mãi nơi đây sâu lắng mối tình đầu...Dù đất trời đã nhuốm màu ly biệt, con tim yêu tha thiết gọi tên anh. Vẳng nghe trong con gió mát lành một chồi xuân đang cựa mình run rẩy...
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 24 trang (235 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [12] [13] [14] [15] [16] [17] [18] ... ›Trang sau »Trang cuối