Anh chàng cả nể Tác giả:Vương Tâm
Có người nói về Bản rằng, nếu anh ta là con gái thì mỗi tháng thể nào cũng bị chửa hoang một lần. Bản hay tỏ ra e thẹn, ngượng ngùng với những người mới quen, cứ như một thiếu nữ vậy. Ngay cả với ai đã quen lâu thì vẫn rụt rè khi ăn nói và Bản chỉ sợ mất lòng người ta. Nhất là ai nhờ cậy gì cũng “ừ” và thực hiện ngay chẳng ngại ngần gì. Nhiều việc chưa đâu vào đâu mà Bản cũng nhận lời. Ấy là tính cả nể khó thay đổi của anh ta.
Có lần Bản đang làm việc ở phòng máy của mình thì cô y sĩ ở phòng y tế của nhà máy hớt hải chạy vào. Chưa kịp chào nhau, cô y sĩ đã xòe ra một cuốn sổ trước mặt Bản rồi hổn hển nói:
- Em ơi! Giúp chị với. Ngày mai chị phải báo cáo kết toán những khoản thuốc cho anh em trong nhà máy.
Bản cười rồi nhỏ nhẹ nói:
- Thế em giúp được gì cho chị nào?
- Đây! Quý hóa quá em trai ơi. Em ký vào mấy chỗ trống này. Coi như em đã nhận thuốc trong những lần đi khám trước đây.
Bản ngơ ngác:
- Em đi khám hôm nào nhỉ?
- Thì đấy! Giúp chị mà. Cứ ký vào đây cho đủ mục.
Lúc này Bản vẫn còn nghi ngại:
- Thế em ký vào mục kê thuốc bệnh gì ạ?
Cô y sĩ càng giục cuống lên:
- Bệnh tật gì đâu. Không chết người đâu mà sợ. Cứ ký đi!
Bản gặng hỏi thêm:
- Nhưng mà em cũng phải biết để khi có ai hỏi còn nói cho đúng chứ. Thuốc gì mà những mấy chục hộp hả chị?
Cô y sĩ trợn mắt nói:
- Bao ô kê!
Bản đỏ dừ mặt nói:
- Dưng mà em đã có vợ đâu mà nhận nó.
Cô y sĩ nói to:
- Thực hiện sinh đẻ có kế hoạch là nghĩa vụ của mọi công dân.
Rồi cô ta nói như ra lệnh:
- Ký đi!
Bản giật mình và ngẫm rằng ký nhận cái món này cũng chẳng chết ai và vội vàng ký vào năm cột trống cho xong chuyện. Cô y sĩ hể hả cười khoái trá.
- Thế là xong. Cảm ơn nhé! Bai bai…
Thế là suốt một tuần sau, cả nhà máy đồn rầm rĩ lên cái chuyện tay Bản đã dùng tới 1.200 bao cao su trong một năm. Này nhé, năm chứ kỹ của anh ta vào năm cột, một cột là 2 hộp. Vị chi là 10 hộp. Mà ai cũng biết mỗi hộp to lại có mười hộp con. Còn mỗi hộp con có 12 bao cao su. Tính ra chả 1.200 bao cao su là gì. Nhẩm đếm rồi họ cười như nắc nẻ. Riêng đám đàn bà con gái mỗi lần gặp Bản là lại đỏ mặt và rúc rích cười rồi đấm lưng nhau thùm thụp. Bản thì cứ ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Đến khi ban thanh tra mời Bản lên nói rõ mọi chuyện thì anh mới hay rằng mình đã ký nhận một cách tùy tiện vậy. Anh ta cứ ấp úng, đỏ mặt và chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ.
Ấy vậy mà chữ ký của Bản đã cứu cô y sĩ một bàn thua trông thấy. Nhiều thì nhiều vẫn là một chữ ký có người nhận. Mặc dù có người mách là cô ta đã tuồn ra cửa hàng của người nhà mình. Không những bao cao su mà còn đủ các loại thuốc khác. Hơn nữa, giá bao cao su cũng chẳng là mấy nên mọi người cũng cho qua. Nhưng cái chuyện anh chàng Bản, chưa có vợ, mà dùng tới 1.200 bao cao su trong một năm thì khiếp thật. Còn anh chàng Bản thỉnh thoảng nghĩ tới chuyện những bao cao su thì cũng phì cười rồi lấy tay che miệng lại. Thật rõ là ngượng.
Thế rồi, mới đây lại còn chuyện cả nể khác nữa mà Bản bị lâm vào cảnh éo le mà không biết. Ấy là chuyện anh ta nhận lời đóng vai làm chồng cho một cô gái chửa hoang. Cô ta bị người yêu lừa có con rồi bỏ trốn biệt tăm. Hôm ấy, một người em họ đến nhà Bản nhờ cậy. Chị ta tâm sự:
- Hoa là bạn em. Nó cả nể mà to bụng. Nó lại hẹn bố mẹ ở nhà quê là sẽ đưa người chồng sắp cưới về trình mặt. Ai dè thằng khốn nạn bỏ chạy. Biết làm sao bây giờ. Hay là anh giúp Hoa cho nó đỡ nhục nhã với bà con làng xóm.
Bản nghe chưa hiểu hết mọi chuyện nên hỏi:
- Tôi giúp được gì cô ta?
- Đóng vai làm chồng và cùng Hoa về trình mặt bố mẹ và bà con ở quê. Chỉ thế thôi.
Bản giật mình:
- Chết! Lừa mọi người sao được.
- Thì cũng như làm phúc cho người thôi mà. Sau một ngày trở lại thành phố, mỗi người lại một ngả. Ai biết đâu.
Bản đắn đo một lúc rồi nói:
- Để tôi còn suy nghĩ cái đã. Không nhờ người khác được sao. Những người thành thạo hơn, tôi đâu có gia đình mà biết mọi chuyện.
Cô em họ cướp lời:
- Thế mới hay. Anh lại là người tốt bụng bọn em mới nhờ đến. Làm phúc cho người mà anh. Mấy hôm nay cái Hoa lo lắm đến phát ốm và có lúc còn đòi uống thuốc ngủ để tự tử nữa. Tội quá anh ạ.
Nghe đến thế Bản thấy thương cô gái ấy và vội vàng nói:
- Ừ thôi thế thì cô dẫn Hoa đến đây xem tôi có thể giúp được gì nào. Và chỉ một ngày thôi đấy nhé. Mà cũng không biết nên nói năng thế nào đây cơ chứ…
Cô em họ vui quá ôm chầm lấy Bản cảm ơn, làm anh cứ nóng rực cả hai tai…
*
* *
Mọi chuyện trôi chảy, đúng như hợp đồng đã giao ước. Sau ngày đó, mỗi người một nơi, Bản cảm thấy vui vui vì đã giúp được cô gái đỡ bẽ mặt với làng xóm. Nhưng không hiểu sao bỗng dưng có tin đồn râm ran rằng Bản đã ngầm cưới vợ mà không cho ai hay. Một người trách Bản, hai người trách… rồi tới hàng chục người thân quen và yêu mến Bản đều dồn dập hỏi về chuyện vợ con. Bản thanh minh thế nào cũng không thuyết phục được bạn bè, bởi có người còn nhìn thấy ảnh hẳn hoi, rằng đúng là mặt của Bản chứ không thể lẫn với ai khác ở cặp kính cận tròn xoe.
Thì ra, đúng cái hôm Bản về gia đình nhà Hoa, cô em họ lại đi cùng với người bạn trai. Anh ta có máy ảnh và chụp lia lịa cảnh đồng quê làng xóm, kể cả cảnh bà con họ hàng ra đón “đôi vợ chồng trẻ” mà Bản chỉ là một chú rể hờ. Hơn nữa, cô em họ lại không hề dặn dò kỹ lưỡng người bạn trai. Thế là bộ ảnh rất đẹp gồm đến chục kiểu đã được Hoa gửi về để cho gia đình làm kỷ niệm.
Và cũng chẳng hiểu tại sao có người ở nhà máy đã được xem ảnh và kháo ầm lên. Thế mới chết. Tuy vậy, mọi người chỉ bán tin bán nghi và cũng chả hiểu chuyện như thế nào nữa. Bản gặp ai cũng phải nói rằng mình chưa lấy vợ. Nhưng mọi chuyện trở nên oái oăm ở chỗ, Yến - người bạn gái thân thiết của Bản suốt ngày âm ỉ thầm khóc. Nghe cô em họ của Bản trần tình mãi, thề sống thề chết mà Yến vẫn còn ấm ức. Bản đành kể rành rẽ mọi chuyện mà cô em họ nhờ đóng vai chú rể để an ủi cô bạn kia. Nghe ra mọi điều, Yến đã thấy nguôi cơn giận, nhưng vẫn bực mình lắm vì chính cái hôm ấy cô cũng dự định bố trí kế hoạch đưa Bản về quê, để ra mắt bố mẹ, anh chị em. Cũng may mà Yến chưa nhắn tin chính thức về gia đình. Nghe chừng thấy cơn hờn ghen của bạn gái chưa nguôi, Bản ngon ngọt:
- Thế bây giờ em phạt thế nào anh cũng chấp nhận. Nhưng giận mãi thế này thì anh không thể chịu nổi.
Yến vội nhoẻn cười rồi nói:
- Đấy là anh nói đấy nhé! Chịu phạt không?
- Ừ em tuyên bố đi.
Yến tinh nghịch nói vui:
- Tuần này về quê. Tới cổng làng là anh phải cõng em về tới tận nhà để gặp bố mẹ nhé.
Bản đỏ dừ hai má, ấp úng không biết trả lời thế nào. Nhưng xem chừng, cô ta kiên quyết lắm đấy, trong lòng Bản cũng có vẻ chấp nhận. Nếu phải cõng Yến thật thì sợ gì cơ chứ. Mình cõng vợ tương lai của mình có gì đáng xấu hổ nào. Đúng là cái triết lý của anh chàng cả nể. Không hiểu có phải đúng như thế không mà Bản gật đầu đồng ý liền. Suốt cả tuần, Yến cứ phì cười mỗi khi tưởng tượng ra anh chàng cận lòi mắt kia phải cõng mình suốt đường làng. Nói đùa thế mà anh ta cũng tưởng thật. Đúng là anh chàng cả nể. May mà không phải con gái./.
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không ?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi...”(Trịnh Công Sơn)