1. BÀI THƠ CỦA GIÓ
Bình minh thức giấc mặt trời
Sương thêu trên cỏ nét cười long lanh
Gió về nghiêng nắng chòng chành
Làm thơ réo rắt trên cành đong đưa.
Câu thơ phe phẩy tán dừa
Mặt hồ gợn sóng, má trưa hửng hồng
Câu thơ thủ thỉ ngày đông
Chờn rờn biển lúa mênh mông ân tình.
Câu thơ lả lướt dáng xinh
Áo ai phấp phới hong hanh tâm hồn
Câu thơ hây hẩy bồn chồn
Ai còn ngấp nghé, ai còn thướt tha.
Câu thơ về dưới hiên nhà
Ngập ngừng gỏ cửa như là lời yêu
Câu thơ quyền quyện khói chiều
Bâng khuâng mây trắng, cánh diều nhẹ bay.
Câu thơ len lỏi lùm cây
Lao xao rừng lá rung lay rất hiền
Bóng chiều say khướt ngả nghiêng
Câu thơ lãng đãng qua miền tre xanh.
Câu thơ tản mạn vây quanh
Én về chao liệng mát lành đồng quê
Đàn trâu đờ đễnh lắng nghe
Câu thơ von ví dịu mê ngọt ngào.
Câu thơ đưa tiếng thì thào
Đâu đây đôi lứa giận nhau dỗi hờn
Câu thơ thoang thoảng mùi hương
Ngày về hối hả trên đường mây trôi ...
Hoàng hôn ngả bóng bên đồi
Bài thơ của gió bồi hồi vào đêm ...
Câu thơ se lạnh cành mềm
Trong vườn hoa nở khát thèm mắt ai
Câu thơ run rẩy bàn tay
Bên đường thỏ thẻ tròn đầy môi hôn
Câu thơ gào riết đêm đông
Khẽ đưa nỗi nhớ lên không tần ngần
Câu thơ quấn quýt mưa phùn
Chênh vênh lối nhỏ chân buồn tiễn đưa
Câu thơ xua đẩy màn mưa
Vô tình tiếng lá như đùa như than
Câu thơ khuya khoắt lan tràn
Rủ rê ếch nhái inh oang bến bờ
Con đò xuôi mái tờ mờ
Câu thơ sột soạt đợi chờ sớm mai ...
2. NỖI BUỒN
Trên đời có vạn nỗi buồn
Nhưng cùng chung một tên buồn mà thôi
Nỗi buồn em hãy chia đôi
Dành lại một nửa, tặng tôi nửa buồn.
Nỗi buồn có cội có nguồn
Nên nào phải dễ nguôi buồn được đâu
Nỗi buồn dằn vặt đêm thâu
Sáng ra sương sớm tan mau ai ngờ.
Nỗi buồn nó thật hững hờ
Đang buồn như thế vui vờ nỗi chi
Nỗi buồn đến, nỗi buồn đi
Thời gian lành lặn mỗi khi vơi buồn.
Nỗi buồn có cội có nguồn
Nên nào phải dễ nguôi buồn được đâu
Nỗi buồn từ những niềm đau
Nghe lòng mất mát nghe câu chia lìa.
Nỗi buồn nó thật lạ kỳ
Như là người bạn vỗ về lòng ta
Nỗi buồn gần, nỗi buồn xa
Đem niềm vui đến hoá ra càng buồn.
Khi buồn em hãy cứ buồn
Vì buồn mới thấy cõi lòng nhẹ lâng
Nỗi buồn rồi sẽ nguôi dần
Niềm vui lại sáng trong ngần mắt em.
3. HOA EM
Vườn xuân đủ các loài hoa
Hoa nào cũng chẳng bằng hoa em cười
Hoa em đẹp nhất trên đời
Hương thơm thoang thoảng rụng rời lòng anh.
Chim khôn ở trọ đất lành*
Anh xin ở trọ trên cành hoa em
Hoa đời muôn sắc muôn tên
Hoa em anh ngắm như quên tháng ngày
Hoa đời anh chẳng mảy may
Vì hoa em đã mê say anh rồi.
(* Lấy ý từ câu: Đất lành chim đậu)
4. BIỂN NGỌC
Em là Biển Ngọc thanh tao
Bãi bờ chưa có nao nao sóng lòng
Em hiền như một dòng sông
Êm đềm phẳng lặng trắng trong dịu dàng.
Em là Biển Ngọc chứa chan
Anh xin làm bãi cát vàng sóng xô
Làm tàu giữa biển nhấp nhô
Làm phi lao đứng ngây ngô trên bờ
Phiêu diêu cùng gió và thơ
Mặt trời lấp lánh nương nhờ bóng em.
Em là Biển Ngọc sóng êm
Ru anh giấc ngủ đêm đêm tuyệt vời
Bóng em huyền diệu tỏa ngời
Đưa anh vượt sóng ra khơi gọi tình
Ầm ào cơn sóng chông chênh
Đưa anh lạc bến lênh đênh phương nào.
Màn đêm nhuộm vẻ chiêm bao
Lòng anh trở lạnh khát khao bồi hồi
Dẫu em còn quá xa xôi
Chơi vơi Biển sóng lên ngôi ngập tràn
Em là Biển Ngọc chứa chan
Cho anh làm bãi cát vàng nghe em?
5. KÝ ỨC SUỐI MƠ
Đường đi khúc khuỷu cheo leo
Giữa trời nắng xối vẫn reo tiếng cười
Suối Mơ* sắp đến đây rồi
Dẫu còn xa lắm núi đồi quẩn quanh.
Rừng sâu mặc áo cây xanh
Tiếng chim văng vẳng giọng thanh ngọt ngào
Lòng say hương mới dạt dào
Dường như tiếng suối nhỏ vào tim ta.
Mơ về một cõi tiên xa
Bỗng nghe thoát tục phôi pha kiếp trần
Ta đi chân bước vui mừng
Bao nhiêu xa lạ tưởng chừng vụt bay.
Róc rách ... sau những lùm cây
Miệng cười thành tiếng suối đây thật rồi!
Bên kia phiến đá rêu phơi
Bên này cây mọc buông lơi khẽ khàng.
Suối reo cùng với gió ngàn
Ta reo cùng với tiếng đàn suối reo
Trên kia dốc núi dây treo
Dưới này hòn cuội trong veo giữa nguồn.
Ta nhìn từng ngọn thác tuôn
Lòng không vướng bận nỗi buồn trần gian
Thả mình cùng suối mê man
Ngân nga câu hát thiên đàng là đây!
(* Một dòng suối ở Đà Nẵng )
N.N.C
Lòng thơ độ lượng bao dung-Tình quê đất nước-Tình chung con người!