Tác giả: Tang Túy Nhân (Vũ Đình Phương)
“Đôi vần thơ gửi người xưa
Người xưa chưa cũ chỉ vừa… xa xăm”
ĐÊM SAY
Ta lại say rồi, em hỡi em
Đời ta say tỉnh biết bao phen
Say cho rệu rã chừng vô vọng
Một kiếp lưu đày yêu với men.
Ta uống no hồn say gió đắng
Đêm rừng say mỏi ánh trăng mơ
Nghiêng bút làm thơ, ta chết lặng:
Thoát y, em lạc giữa sương mờ!
Thoát y, em ngủ trên câu thơ
Nhẹ với tay gầy, ta vẩn vơ
Chỉ mong chạm được làn da trắng
Trắng đến thiên thu lạnh hững hờ.
Và rồi khe khẽ mở đôi mi
Khoác áo nghê thường, em bước đi
Gió lặng, trăng nhòa, hoa cúi mặt
Em về trong núi, núi thiên di.
Em dù là mộng cũng xa xôi
Đôi dòng thơ sớm phải chơi vơi
Đêm tàn, rượu hết, bàn tay mỏi
Thi hứng còn đâu mà lả lơi?
Ta hẹn đêm mai lại gặp em
Để thỏa lòng mê, ánh mắt thèm
Để ta viết tiếp bài thơ dở:
Tựa gốc cây đời say bóng men…
NGÀY SAY
Cội đá ngàn thu ơi có hay
Ta nằm trên đá để mà say
Để nghe chim chóc cùng cây cỏ
Trút bỏ u sầu theo gió bay?
Ta nằm trên đá để tìm quên
Và nghe suối lách dưới khe mềm
Ta hỏi rằng ta hay người khóc
Róc rách chi hoài, xót xa thêm?
Đá suối nào đâu có biết buồn
Biết yêu, biết giận hoặc ghen tuông
Ta tiếc ta không là suối đá
Đời vắng em rồi, say… vẫn hơn…
SANG NGANG
Rượu này chát đắng ở đầu môi
Rượu ấy đong đầy tiệc chia vui
Rượu ấy đưa người qua xứ lạ
Rượu nào ta rửa nỗi đau đời?
Tỉnh say say tỉnh sầu men đọng
Duyên vỡ điêu tàn trong kiếp hoang
Gió vẫn vi vu trời nắng rộng
Chân người sao nỡ bước sang ngang?
Mắt người thăm thẳm ráng mây trôi
Mắt núi trầm tư thoáng lệ rơi
Núi dẫu ngàn năm chưa hề cũ
Người mới đâu đây lại… xưa rồi.
Phố vắng đìu hiu buổi rước dâu
Người đi chẳng biết sẽ về đâu
Riêng ta trên dốc đời xiêu vẹo
Nghe bóng chiều nghiêng nghiêng ngả sầu.
Rượu đắng nồng ran cổ họng cay
Lá thông heo hắt nặng nề bay
Ngựa hí vang trời sao thảm thiết
Ta buồn, ta hận hay ta say?
Bài thơ ta kéo cho dài suốt
Cũng chẳng vừa nối đoạn chia ly
Rượu đắng làm sao ta say được
Ta thèm đôi chén rượu… vu quy.
Tỉnh say say tỉnh sầu men đọng
Duyên vỡ điêu tàn trong kiếp mơ
Người khuất sương sa chiều gió lộng
Ta ngồi bên núi uống men thơ…
HÓA TIÊN
Đầu đội khăn trắng, bước chân trần
Người gọi ta là Tang Túy Nhân
Cũng bởi vì yêu, hoài rách mướp
Cơ hàn, say khướt đến… vong thân.
Một ánh hoàng hôn chiếu xuyên tim
Kiếp người ta bỏ cái chết êm
Chết trong gấp gáp mà hơi thở
Đượm mãi men say chén rượu mềm.
Vờ vĩnh mà chi trần gian hỡi
Bấy nhiêu nước mắt đã đủ rồi
Ta say, biết gì gian với dối
Cõi tục đâu cần kẻ rong chơi?
Đất trời như cảm trái tim ta
Để chết đi rồi chẳng thành ma
Trái tim yêu núi rừng hoa cỏ
Yêu đến si cuồng, yêu thiết tha.
Còn chút tình ngây ta gởi em
Tuy đã lìa xa thể xác phàm
Cũng xin được nói lời chân thật:
Làm người không uổng dẫu duyên tan.
Em nào trông thấy lúc ta rơi
Hoang tái rừng sương, bụi cát cười
Hấp hối, ta nằm trên cỏ dại
Rượu đắng quyện nồng trong máu tươi.
Và ở phương trời em có hay?
Ta hóa tiên rồi lại biết bay
Bay qua nhân thế cười mai mỉa
Ôm mộng điên tình túy lúy say.
Thôi nhé từ đây dứt nợ hèn
Ta cần, có lẽ, tí hơi men
Hay cho ta ngắm em lần cuối
Rồi để ta thành Tang Túy Tiên!
CHỢ ĐỜI
Ta bán thơ ta giữa chợ đời
Hòng mua chút rượu uống say chơi
Thơ say, thơ nhảm, thơ điên loạn
Chẳng được bao nhiêu cái sự lời.
Ta bán tim ta giữa chợ đời
Hòng mua chút rượu uống say chơi
Con tim ứa lệ vì duyên lỡ
Người cũng đôi co trả giá hời.
Ta bán thân ta giữa chợ đời
Chợ đời cay đắng quá em ơi
Thân tàn, thân dại, thân ngơ ngẩn
Có vốn đâu mà nghĩ đến lời!
MƯỜI NĂM
Sao thì cũng đã lại mười năm
Ta tỉnh, đôi khi, để biết rằng
Vắng rượu, đời ta cô độc lắm
Người về bên ấy có vui chăng?
Mười năm như thể mười năm cũ
Của những xa xưa, những nẻo đường
Mái ngói rong rêu, hàng liễu rũ
Nhân tình thả bước trong hơi sương.
Mười năm như thể mười năm qua
Lạnh lùng đất khách, cố bôn ba
Hết tỉnh rồi say say lại tỉnh
Chẳng chốn đi về nhưng thấy… xa.
Nếu lỡ mai này có gặp nhau
Không dễ để người nhớ ta đâu
Nhưng chắc dù say ta vẫn muốn
Muốn lại nhìn vào đôi mắt sâu.
Mắt sâu tha thiết nồng cay gió
Mắt biếc muôn trùng núi thiên di
Mắt đẫm một đôi hàng lệ nhỏ
Mắt buồn man mác buổi vu quy…
Cho nữa mười năm, rồi bạc đầu
Quê người nếu lỡ lại tìm nhau
Dù say, hay tỉnh, hay vờ tỉnh
Ta cũng nhìn vào đôi mắt sâu…
Chẳng kiếm tìm chi, chẳng đợi trông
Say mèm. Ta sống? Lại mười năm
Mười năm, mười năm, mười năm mỏi
Người về bên ấy có vui không?
ĐI LẠC
Ngày kia chợt mỏi bước chân gầy
Chiều muộn thôi đành ghé qua đây
Chẳng hiểu nhà hoang hay quán vắng
Không người, không rượu sao cứ say?
…
(Gửi tặng: 16- Đà Lạt)2008. VĐP.
"Có nhiều cách để quên đi một người nhưng có nhiều người lại không tìm ra dù chỉ một cách..."
VĐP. "Một bông hoa violet không thể trở thành một bông hoa hồng nhưng bản thân nó có thể trở thành một bông hoa hoàn hảo (J.Krishnamurti)"