(tiếp)
Tôi như người nô lệ của thơ mình
Đổ mồ hôi suốt ngày, còng lưng phục vụ
Nhưng ngững câu thơ dường như chưa thấy đủ
Nửa đêm còn dựng dậy, chẳng cho yên
Tôi như người kéo xe. Bánh xe lăn bất tận,
Hai càng xe luôn thúc ở hai sườn.
Mà hàng hoá chở mỗi ngày thêm nặng,
Suốt một đời trối buộc, chẳng hề buông!
---------------------------------------
Lò lửa cháy rồi. Hơi ấm bốc trên lều
Nhưng trên tường chỉ một khe nứt nhỏ
Và ngọn gió như sừng trâu hung dữ
Lọt vào nhà, thổi lạnh buốt bên trong
Trong thơ tôi, cũng thường hay như thế:
Câu thơ sưởi nóng lên, đòi hỏi biết bao công.
Nhưng hơi giá vẫn luồn qua kẽ hở
Chỉ một chữ cong vênh – làm tê giá cả dòng!
Vui là chính - Chính là vui!
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook