Trang trong tổng số 3 trang (23 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Nghiêm Diệu Dung

Xoá
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lại Duy Bến

quote]Lại Duy Bến đã viết:
Vàng son rồi cũng qua đi
Câu thơ ẩn dật cháy khi bão lòng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

cuctim999

Cúc Tím gửi một tạp văn nhỏ vào trang anh nhé !

Thả hồn vào chút mây trời lãng đãng. Dật dờ đông !
Cái lạnh ngọt ngào len khe khẽqua tấm áo choàng khiến ta rùng mình. Cả một khoảng trời trở nên mỏng tang trong màn mưa mong manh.  Mưa chiều đông rây nhẹ. Khung cảnh khiến lòng mình như chùng xuống , trầm lặng....Ven triền đê, vạt cải mới trổ ngồng đơm bông vàng ươm,nét vàng nổi bật trong mưa làm ấm cả chiều  đông lạnh giá.  
Rét ngọt !   
Lạnh thế mà đám ong bướm vẫn nhởn nhơ, la cà, rong chơi trên khắp các luống cải.   Đưa tay ngắt một bông cải vàng, áp lên má nao nao lòng nhớ đến cọng cải ngồng xưa mẹ vẫn thường cắt về muối dưa.  Bất giác ta khe khẽ ngân nga câu thơ :

               Có một mùa hoa cải

               Nở vàng bến bến sông

               Em đang thì con gái

               Đợi anh chưa lấy chồng.

Thương lắm ! Cọng cải ngồng.....
Ta bỗng thấy  nuối tiếc cho thời con gái thoáng chốc đã vèo bay xa. Thời gian trôi vội vã  theo từng ngọn gió heo may. Đã bao nhiêu mùa hoa cải nở rồi nhỉ ? Cuộc đời đã hằn lên đôi má thơ ngây, trẻ trung ngày nào vài nếp suy tư....Mẹ cũng đã rời xa ta, rời xa  những mùa cải để đi vào cõi vĩnh hằng, mỗi khi cải vàng hoa, nỗi nhớ mẹ lại dâng
đầy  khoé mắt.....
Mưa vẫn rây nhẹ, tưới khe  khẽ lên những luống cải, những bông cải rung rinh thản nhiên uống những tinh tuý  của đất trời mà không hề biết rằng ngày mai chúng sẽ rụng vàng cả mặt đất. Bất chợt tiếng chim gọi bạn đâu đó cất lên phá tan bầu không gian đặc quánh.   Giật mình trở về với  thực tại.  Ngửa mặt đón lấy làn mưa bụi, cái lạnh ngọt ngào rơi   trên  má khiến cho  lòng ta thanh  thản lạ lùng .....

                       Thời gian ơi!

                       Có thể trôi chậm lại chút không

                       Để cho  bông cải nở hoa ngồng

                       Cho ta giữ lại thời con gái

                       E ấp hạt mưa giữa chiều đông./.
                                  3/12/2012
                                 ( Cúc Tím )
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lại Duy Bến

Đò súc sinh !Quân khốn nạn !Đồ khốn...
Thịnh giận dữ,hai tay om đầu nhao về phía màn hình ti vi.Thuỳ đang rửa bát,nghe tiếng quát trầm đục của chồng vội chạy đến.Biên tập viên truyền hình đang nói về hành vi của người phụ nữ có khuôn mặt nanh ác như phù thuỷ vừa nắm tóc cháu bé bửa ra đằng sau rồi ấn thìa đầy cơm vào miệng làm cháu bé khóc thét lên vì sợ hãi.Hình ảnh quay lén làm người xem căm giận người đàn bà mất hết nhân tính

Thuỳ tắt ti vi ,đỡ chồng vào phòng ngủ.Đêm ấy,gần như thức trắng,kỉ niệm ở chiến trường hiện ra như cuốn phim quay chậm...
 Mùa hè đỏ lửa năm 1972 thành cổ Quảng Trị ta và địch giành nhau từng mét đất.Địch ném xuống đây một khối lượng bom pháo khổng lồ (328 nghìn tấn bom,tương đương 7 quả bom nguyên tử)Đơn vị của Thịnh được lệnh hành quân gấp vào Tây Nam Huế khu vực Động Tranh đường 12,điẻm cao 360,372...Có nhiệm vụ giữ chân trung đoàn 54 sư đoàn 1 nguỵ

 Trong trận chiếm cao điểm 360 Thịnh bị thương vì mảnh M79 găm vào đầu ngất đi.khi tỉnh dậy biết mình đang ở viện quân khu.Thương binh chuyển đến phần lớn là nặng.Có trường hợp hy sinh dọc đường.Trong hầm hậu phẫu thương binh nằm la liệt,băng trắng toát thấm máu.Nằm cạnh Thịnh là ca mới phẫu thuật cắt cụt bên chân đến gần háng máu rỉ nhiều.Tiếng rên cố ghìm
 Thịnh lơ mơ ngủ thì đất rơi rào rào,hầm rung lên vì bom.Y tá Lựa đến báo cáo cho bác sĩ Thấu có hai trường hợp hi sinh vì vết thương quá nặng.Hầm hậu phẫu nằm sâu dưới đất,tránh được các loại pháo.Khi tiếng bom vừa dứt,khói hắc nồng nặc...Từ hầm hậu phẫu bật tiếng trẻ khóc chào đời.Tất cả thương binh,không ai bảo ai đều nhỏm dậy.có người băng kín bụng và chân cũng ngọ nguậy hướng về tiếng trẻ khóc.Một sinh linh mới chào đời trong làn khói bom chưa tan trên mặt đất...

 Xung quanh vẫn ì ầm súng nổ.Tiếng trẻ khóc trồi lên giữa âm thanh của bom,đạn pháo.Vào lúc này thứ âm thanh của tiếng khóc kỳ diệu làm sao!Nó xoa dịu đi những cơn g trẻ vỡ oà như một thông điệp thiêng liêng về một sự sống ra đời.Chính lúc ấy,trên bàn mổ người thương binh đang đau đớn vì thiếu thuốc mê,lặng im...Khuôn mặt ngời rạng hé một nụ cười.Như hiểu ra sự kì diệu ấy các bác sĩ ,y tá đã khẩn trương mổ thành công ca phẫu thuật ngoài dự kiến

  Tiếng trẻ ngưng bặt,không gian lặng đi chưa được bao lâu thì một loạt đạn pháo cấp tập mảnh văng rít ghê rợn,cành cây rơi lả tả.như một phản xạ tự nhiên của người lính đã trải qua chinh chiến,những thương binh đi được hoặc nằm bắt động đều đồn về hai mẹ con muốn làm lá chắn che đỡ cho sữ sống kế tiếp

  Thịnh thấy lòng mình xao động.Đã chứng kiến bao nhiêu cái chết của đồng đội.Từng cáng cả một khẩu đội cối 82 trong chiếc võng dù những mảnh thi thể nát bấy...Nhưng lần này cái khoảnh khắc là tiếng khóc làm Thịnh không thể quên,như sự mách bảo thiêng liêng

   Người thương binh nằm cạnh Thịnh ngọ nguậy,ú ớ,máu rỉ ngày càng nhiều chỗ sát háng...Thịnh giơ tay huơ huơ báo cho bác sĩ,y tá Lựa đến cúi xuống ghé sát nghe tiếng thều thào...Bác sĩ Thấu cũng vừa đến,sau khi nghe y tá Lựa trình bày,cả hai đi nhanh tới chỗ hai mẹ con.Sau phút lưỡng lự bác sĩ Thấu nói nhỏ với người mẹ trẻ

  Tiếng khóc đột ngột nhưng rè hơn lần đầu ,ngừng lại rộ lên...Y tá Lựa cầm chiếc áo mầu trắng thay tã lót đến chỗ người thương binh nặng.Bàn tay người thương binh ghì lấy chiếc áo ướt nước đái của đứa trẻ áp vào mặt mình rồi tay buông thõng xuống...

   Y tá Lựa  nhấc áo lên,trên khuôn mặt người thương binh còn ướp lại nụ cười mãn nguyện.Bác sĩ Thấu,y tá Lựa đứng yên rồi cúi đầu.Thịnh và các thương binh nước mắt trào ra vĩnh biệt đồng đội.Theo yêu cầu của mọi người y tá Lựa đưa chiếc áo thấm nước tiểu của đứa trẻ cho từng người hít hà.Đến lượt Thịnh nâng nhẹ chiếc áo rồi từ từ ấp vào mặt.Mùi khai dễ chịu ấm cả hơi người mẹ làm Thịnh lâng lâng

  Khi biết tin chuyển viện một số thương binh ra Bắc điều trị Thịnh được biết người thương binh ấy tên là Mão quê Quảng Bình,là một tiểu đoàn trưởng dũng cảm lập nhiều chiến công được quân khu gửi đào tạo phát triển nguồn,nhưng Mão xin ở lại vì toàn bộ kế hoạch Mão trực tiếp đi trinh sát.Lần về trước ra Bắc thực hiện nhiệm vụ của đơn vị vợ Mão sinh đứa con trai đầu lòng.Khi biết mình không qua khỏi đã đề nghị được nghe tiếng khóc lần cuối và hôn chiếc áo có mùi người mẹ...

 Cuoi năm 1977 Thịnh được chuyển về khu điều dưỡng thương binh của bộ.Năm 1991 gia đình làm đơn đề nghị đưa Thịnh về nhà chăm sóc.Bị thương ở sọ não,bên ngoài lành lặn gặp Thịnh ít ai biết là thương binh,mà thương binh nặng có tiêu chuẩn người phục vụ.Về sống với gia đình và bà con hàng xóm Thịnh thấy thoải mái.Thịnh hay chơi với trẻ con,nhà nào có trẻ là anh đến.Trong túi quần lúc nào cũng có kẹo hoặc hoa quả.Nhìn Thịnh nô đùa với trẻ,nhiều người quí anh,thông cảm muốn chia sẻ ,cũng có ai đó cho Thịnh là hâm thần kinh

 Cuộc sống nơi miền quê Thịnh còn nghèo.Ngày thương binh liệt sĩ có quà của trại điều dưỡng thương binh,của huyện,xã Thịnh đều san sẻ cho các cháu ở nhà trẻ mẫu giáo.Còn cân đường hộp sữa định mang về biếu mẹ lại nhớ chị Hân ở đầu gõ mới đưa con mổ ở bệnh viện nhi Thuỵ Điển về,liền ghé vào thăm cho quà

 Được các bác sĩ và đồng đội ở khu điều dưỡng hướng dẫn và phổ biến kinh nghiệm chăm sóc thương binh sọ não,Thuỳ biết cách để không gây ức chế.Tình yêu trẻ và những kỉ niệm chiến trường dược nghe từ chồng,Thuỳ càng thương chồng hơn,cố gắng bù đắp những mất mát mà chồng đã gánh chịu

  Biết mình không có khả năng có con,Thịnh nhiều lần khuyên Thuỳ đi tìm hạnh phúc .Với Thuỳ được yêu và chăm sóc chồng  với lòng biết ơn đã là hạnh phúc.Nhà Thịnh ít khi vắng tiếng trẻ.Ngày nghỉ các cháu đến chơi nhà bác Thịnh được ăn kẹo,nghe bác Thịnh kể chuyện bác Thuỳ hát rất hay.Một lần,Thịnh qua nhà Khoán,thấy đứa con khoảng ba tuổi mặt bầm tím đứng khóc. (còn nữa)[/quote
Vàng son rồi cũng qua đi
Câu thơ ẩn dật cháy khi bão lòng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

cuctim999

Cúc Tím chào anh Lại Duy Bến nhé ! Cúc Tím cũng rất thích thể loại tản văn và truyện ngắn , bởi thơ không thể nói hết được hiện thực cuộc sống mà chúng ta vẫn gặp thường ngày phải không ạ ! Vậy Cúc Tím xin phép được gửi bài trong trang này của anh nhé. Xin cám ơn anh
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lại Duy Bến

Thịnh vào thấy Khoán say rượu cầm que đánh con thì giằng lấy, không kìm nổi sự tức giận chỉ thẳng vào mặt Khoán
   -Anh là thằng đàn ông,là bố đánh con thì thật là ...khốn nạn!
Thịnh có thói quen ít khi bỏ chương trình thời sự trên ti vi.Nhiều lần xem xong,anh tắt ti vi trầm ngâm ôm đầu vì những cơn đau.Hôm xem truyền hình đưa tin về vụ án ở miền Trung:Những kẻ bất lương lợi dụng chính sách chia những bộ hài cốt liệt sĩ làm nhiều phần để lấy tiền chia nhau.Những người đã đổ một phần xương máu nơi chiến trường vì mất giấy tờ vì những nguyên tắc thủ tục cứng nhắc cửa quyền vô trách nhiệm mà báo chí đài truyền hình đã đưa tin .Sau hơn 30 năm chưa được giải quyết.Một số người do vết thuong,bệnh tật đã mất.Trong khi đó nhiều người không hề bị thương lại được hưởng chính sách thương binh...Rồi nạn buôn bán trẻ em,những hành vi thô bạo đối với trẻ em.Nạn tham nhũng hoành hành như một đại dịch làm nhức nhối xã hội...làm Thịnh buồn.Những ngày mồng một,ngày rằm người làng thấy Thịnh ra nghĩa trang liệt sĩ của xã thắp hương.
  Nỗi buồn chồng lên nhau làm nỗi đau quặn thắt.Mỗi khi thấy những đứa trẻ bị người lớn đánh khóc ré lên là Thịnh lại nhớ tiếng trẻ khóc trong rừng.Cũng là tiếng khóc từ đứa trẻ mà âm vang bao nỗi niềm.Có khoảnh khắc làm thay đổi cuộc đời.
  Lũ trẻ kéo đến ríu rít nô đùa trong sân nhà Thịnh.Những đôi mắt đen như hạt nhãn nhìn anh với nụ cười như hoa làm Thịnh quên đi mọi vướng bận và tục luỵ,chỉ còn cảm giác nhẹ nhàng,thấy lòng mình trong suốt như giọt sương mai.Nhìn những đứa trẻ nô đùa Thịnh thấy mình hạnh phúc.Một đôi mắt trong veo nhìn Thịnh:

       -Bác Thịnh ơi !Sao bác lại khóc

                               4-2007[/quote
Vàng son rồi cũng qua đi
Câu thơ ẩn dật cháy khi bão lòng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

TẢN MẠN VU VƠ
Có một chiều đông em đến quê anh, để mãi vón lại trong lòng em nỗi nhớ
Gốc đa, mái đình xưa còn đó mà hồn thơ lưu lạc tận đẩu đâu? Hồ Ngọc Thỉnh lăn tăn gợn sóng như mắt người năm tháng phủ nét nhăn. Ôi ước chi em hoá thành bé dại để cùng anh sánh bước qua cầu. Dù đi đâu về đâu qua bao miền quê khác,  mãi nơi đây sâu lắng mối tình đầu...Dù đất trời đã nhuốm màu ly biệt, con tim yêu tha thiết gọi tên anh. Vẳng nghe trong cơn gió mát lành một chồi xuân đang cựa mình run rẩy...
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lại Duy Bến



Trang này mình nhờ anh Khi tieu mở giùm rất mong :Nghiem Dieu Dung,buithison,Cuctim999 và các bạn tham gia.Cám ơn
Vàng son rồi cũng qua đi
Câu thơ ẩn dật cháy khi bão lòng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

cuctim999

CHUYỆN ĐỜI
-Trời ơi ! Lão đi đâu bây giờ mới về hả ?
- Chồng với chả con....Trời ơi...là trời...
Cái giọng choe choé của chị Nụ cất lên phá tan màn sương mỏng manh vẫn còn giăng găng phía trước. Có tiếng huỳnh huỵch , rồi tiếng va đập loảng xoảng bên nhà Cả Ngũ. Tiếng hậm hoẹ của thằng chồng, tiếng chửi rủa của mụ vợ....rồi tiếp đó là tiếng khóc thút thít...Âm thanh náo động một lúc rồi im dần, im dần. Buổi sáng ở cái xóm chợ nghèo này  thường bị đánh thức bởi những âm thanh như thế.
Nói đến Cả Ngũ, ai cũng lấy làm lạ. Trước đây hắn là một người được tiếng là tốt nết , hiền lành. Thì đấy : Hắn làm quần quật suốt ngày không từ một công việc gì, vào những lúc nông nhàn Hắn tranh thủ ra phố chợ, lúc thì vác hàng thuê, lúc thì dọn dẹp chạy bàn cho mấy quán ăn những khi đông khách. Hắn làm tất cả mọi việc, miễn sao kiếm được nhiều tiền về cho vợ hắn. Ai cu7ngx khen chị NỤ tốt phúc, Mà cái chị Nụ cũng đẹp đẽ, hiền dịu và đảm đang ra phết nên nhà hắn tuy không giầu có gì nhưng cũng chả đến nỗi phải " Đong lọ nước mắm, đếm củ dưa hành"....
Nhưng...( Ở đời lúc nào cũng tồn tại cái chữ nhưng đáng ghét ấy ) Cuộc đời vốn nhiều tham vọng nên chả ai nói trước được điều gì...
Đùng một cái , chẳng hiểu do cái máu làm giàu hay ai đó xui khôn, xui dại thế nào mà hắn cương quyết để lại người vợ đang tuổi hồi xuân hơn hớn cùng hai đứa trẻ ở nhà để lên tận Lạng Sơn nơi giáp biên để nuôi giấc mộng đổi đời. Ở cái phố chợ nhỏ bé này chẳng ai biết hắn làm gì ở đó . Nghe mọi người nói phong thanh hình như hắn buôn bán cái gì đó mà có cả cái cửa hàng to tướng ở chợ Tân Thanh. Lại có người nói , hình như hắn chuyên chở hàng lậu qua biên giới cho một ông chủ nào đó. Lại có người nói....Ôi trời ! Có bao nhiêu lời đồn thổi về hắn nhưng chẳng ai biết cụ thể ra sao. Chỉ biết rằng mỗi khi  chị Nụ vợ hắn cầm cả xấp tiền xuống phố sắm đồ thì khối kẻ thèm thuồng. Người đời nói cấm sai chút nào " Có tiền mua tiên cũng được". Nhà hắn bây giờ chả thiếu thứ gì. Bước vào nhà hắn đò đạc cứ sáng choang cả lên thành ra mọi người thấy ngại nên cũng ít qua lại hơn. Thêm nữa hai đứa con hắn trước đây ngoan ngoãn học giỏi là thế giờ đây trở nên kênh kiệu, khinh người như rác ...Mọi người trở nên quen và chẳng ai còn thắc mắc chuyện nhà hắn nữa.
Đùng một cái ! Cả phố chợ lại xôn xao chuyện nhà hắn. Người ta nói rằng hắn bị công an bắt rồi. Hình như có liên quan đến mua bán, vận chuyển hàng lậu gì đó qua biên giới...
Hắn đi tù ! 7 năm tù ! Hắn đi rồi của nả nhà hắn cũng lần lượt đội nón đi theo bới hai đứa con trời dánh của  hắn lâu nay vốn quen vung tay quá trán..
Đúng là chẳng có gì nhanh bằng thời gian vè cái 7 năm trôi qua . rồi cũng đến lúc hắn được tự do.Hắn ra tù đã hơn một năm nay, về nhà qua loa rồi hắn lại biến đi đâu không ai biết ...Chị Nụ tất tả ngược xuôi tìm chồng mà hắn vẫn bặt tăm...Một buổi chiều, hắn bất chợt trở về nhà. Nhìn hắn thoạt đầu chả ai nhận ra , cái đầu thì trọc lốc , mặt câng câng...Hắn đã thay đổi.Tất nhiên con người thì phải thay đổi nhưng hắn thay đổi quá nhanh. Này nhé : Đầu tiên hắn chăm chỉ hiền lành là thế , khi lắm tiền thì hắn trở nên kênh kiệu, hào nhoáng, hợm hĩnh, còn bây giờ hắn chẳng khác nào thằng Chí Phèo của nhà văn Nam Cao.
Hắn về được một tuần thì hai đứa con hắn bỏ nhà đi đâu chẳng rõ. Nghe nói thằng Hoàng Anh theo bạn đi làm vàng ở đâu đó, còn con Hoàng Lan thì theo một tay tài xế vẫn chạy tuyến xe Bắc  - Nam ngang qua phố chợ này. Chị Nụ cũng thay đổi theo, cứ nhìn mặt hắn là lại chu choa làng nước.
Nhìn cái cảnh nhà Hắn dân xóm chợ bảo nhau " Thôi thì rau cháo nuôi nhau. Đừng có ham làm giầu quá ".
Quả thật đồng tiền bạc bẽo quá ! Nó làm thay đổi cuộc đời của biết bao nhiêu con người . Ai cũng chép miệng thở dài cho số phận gia đình hắn . Giá như hắn đừng bị động tiền làm cho loá mắt thì có phải cái gia đình bé nhỏ của hắn vẫn đầm ấm, hạnh phúc không ? Giá như....
Gấp lại chuyện nhà Cả Ngũ , tôi buông một tiếng thở dài...

     31/12/2010
      ( Cúc Tím )
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lại Duy Bến

:




KHÍ THIÊNG

Nhà ngoại cảm lặng im trước bạt ngàn bia mộ.Chập chờn hương khói.Chập chờn tiếng gió,như tiếng người líu ríu gọi nhau...
Nhà ngoại cảm chìm trong cõi vắng
Gặp những người lính đội mũ tai mèo,chân dép cao su,người lỗ chỗ tổ ong vết đạn,người mất chân tay,dị dạng hình hài,người là đám bầy nhầy vỡ vụn...tụ tập trong đội hình xung phong...

Họ chỉ trỏ thì thào với người dương mới đến,những đồng đội xưa giờ quan to,da căng,bụng xệ đang thao thao kể lể chiến công...

Họ còn nguyên vẹn con trai,con gái,chưa tiêu gì trọn gói tuổi hai mươi...

Họ có buồn đâu,những khuôn mặt xanh xao hốc hác vì thiếu cơm,thiếu thuốc,cơn sốt rét vật người gặm mòn thịt mòn da...

Họ có buồn đâu khi thấy hoa tươi xếp từng đợt lên nghĩa trang Tổ quốc.Lúc hi sinh thiếu vắng hoa rừng...

Họ có buồn đâu khi đất nước đổi thay.Bao giá trị cũ xưa trở mình đổi mới.Những khát vọng một thời nông nổi,chưa một lần từ chối khi máu xương xây cất lâu đài...

Họ có buồn đâu,trong những đêm sâu lúc bay lượn trên đất đai tổ quốc như hồn thiêng che chở mai sau...

Và họ thôi cười khi mẹ đến thăm.Vẫn đứa trẻ vàng son chờ đợi đêm rằm,được phá cỗ trung thu,được tung tăng đến lớp,ngóng phần quà mẹ chiu chắt chợ quê...

Họ có buồn đâu bao nấm mộ không tên trắng rợn chân trời,bao tên tuổi cha sinh mẹ dưỡng hoá vào cát bụi chiêm bao...

Thành cái giá nuôi mẹ cha già yếu
Thành cái giá để nhân danh Tổ quốc
Thành sắc tươi trên lá quốc kỳ
Thành trầm tích khí thiêng tích tụ
Họ hoá thần linh cầm canh tổ quốc...

Nhà ngoại cảm giật mình không nói được,khoé mắt lăn ra giọt nước ...màu hồng



                                 Nghĩa trang TSON
                                        4-2010
Vàng son rồi cũng qua đi
Câu thơ ẩn dật cháy khi bão lòng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 3 trang (23 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] ›Trang sau »Trang cuối