Trang trong tổng số 44 trang (432 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

13ternal

demmuadong đã viết:
Lúc bé và khi ta lớn, có lúc ngồi nghĩ lại thấy suy nghĩ của mình có nhiều cái khác nhau lắm.

* Lúc bé, tưởng đóng đinh là đóng đinh, không thích thì có thể nhổ ra; bây giờ có cảm nhận, đóng đinh có thể nhổ ra nhưng vết sâu sẽ vẫn còn.
Câu này hay nhất!

demmuadong đã viết:
* Lúc bé, tưởng yêu một người thì dễ, quên một người mới khó nhưng rồi thấy mình giờ quên nhiều người cũng dễ đó thôi nhưng yêu mới khó làm sao.
Chị à, quên một người thực sự chẳng dễ gì đâu! Còn yêu một người sao khó bằng được mọi người (hay thậm chí chỉ một người) yêu quý!
«Может, впервые за тысячу лет
дайте до детства плацкартный билет!..»
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

demmuadong

Em bé à, em hãy sống đến tuổi của chị đi, em sẽ thấy yêu một người khó lắm, thậm chí là ko thể...
... Thì cứ say cho xa đừng phải nhớ.
Thì cứ điên cho đổ vỡ đừng buồn...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

13ternal

Chị à, yêu ai mà lại không thể chứ? Với bạn bè, gia đình còn có thể yêu hết lòng, dồn hết tình cảm của mình cho họ cơ mà (trừ một số trường hợp đặc biệt)!
Còn như em đây, muốn quên một người bạn cũng không thể. 4 năm rồi chưa gặp lại bạn ý dù nhà 2 đứa cách nhau chưa đầy 1 km :(
Có gặp cũng chẳng dám gọi!
«Может, впервые за тысячу лет
дайте до детства плацкартный билет!..»
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

divephiamua

CHUYỆN TÌNH LY VÀ NƯỚC

Ly nói: “Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!”
Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.
–Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.
–Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.
–Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là ‘an bài’ của duyên phận.
Ly kêu lên: “Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!”
Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.
Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.
Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.
Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.
Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.

Ly cười, ái tình, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân quý?
Ly cười, ái tình, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?
                                                                                               (Sưu tầm)
Đi trong mưa niềm hạnh phúc lãng du
Mãi thương nhớ một nỗi buồn ngày nắng
Và đúng vậy, trong màn mưa hoang vắng
Ta cảm thấy lòng thanh thản đến nôn nao...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

demmuadong

Câu chuyện thuốc lá



   Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được. Chỉ còn cách giấu người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua, vờ như không biết người yêu vẫn lén lút "hôn môi" với những chiếc đầu lọc thuốc lá.

   Có lúc bực quá, cô cũng cằn nhằn:

   - Hút thuốc lá ngon không? - Cô nhíu mày hỏi.

   - Không ngon lành gì cả, nhưng không thể không hút.

   - Em và thuốc lá, anh chọn ai?

   - Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không thể ngừng yêu em.

   Còn nhớ hồi mới quen nhau, anh hút thuốc nhiều kinh khủng. Cứ rảnh ngón tay ra là lại thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lúc thức đêm viết báo cáo thì càng khỏi nói, hút như đang tham gia cuộc thi hút thuốc lá nào đó. Cô thường ngạt thở, rát họng vì khói thuốc của người yêu.

   Sau khi yêu nhau, anh mới bắt đầu bớt dần thuốc lá, những lúc vui vẻ ngồi quán với bạn bè, thường lẻn ra ngoài toa-lét một lúc châm điếu thuốc rồi vào ngay. Có lần vẫn bị bắt quả tang khi ai cũng ngửi thấy trên người anh mùi thuốc lá trộn với mùi nước hoa và nước tiểu của toa-lét công cộng, họ khẽ nhăn mặt.

   Lần ấy, cô giận người yêu ghê lắm, cãi nhau to, chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.

   Có tối trời đẹp, trăng sao sáng lấp lánh, hai người bên nhau tận hưởng những giây phút lãng mạn của tình yêu, cô ngả vào lòng anh rồi... im bặt.

   Anh cúi đầu xuống hỏi:

   - Sao em tự dưng im ắng thế?

   - Lúc nãy anh vừa hút thuốc lá à?

   - Anh... à ừ... - Anh ấp úng.

   Cô lập tức đẩy anh ra, đứng lánh sang một bên.

   - Có một điếu thôi mà... anh không nói dối em! - Anh khổ sở cầu hoà.

   - Sao anh không thể vì em mà bỏ thuốc lá đi? - Cô giận dỗi, và xen lẫn cả thất vọng.

   - Em hãy cho anh một thời gian nữa được không?

   - Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh có biết không hả?

   Kỷ niệm ba năm yêu nhau, họ hẹn nhau ra bãi biển kỷ niệm. Trên xe ô tô, bất ngờ cô sờ tay thấy một bao thuốc hút dở dưới khe ghế ngồi.

   Cô không giận, như thể đã quen với việc ấy, nhưng cô giữ luôn bao thuốc. Anh sợ hãi nhìn người yêu, cô không có ý định trả bao thuốc cho anh.

   - Anh hứa với em đi, anh hút nốt ba điếu cuối cùng trong bao thuốc này, rồi đừng hút nữa nhé!

   Không nói nên lời, có điều gì cảm động dâng lên ăm ắp quanh đó. Anh chỉ biết cười ngượng nghịu, gật đầu.

   Lúc ấy cho dù bắt anh lên rừng gươm, xuống biển lửa, anh cũng sẵn lòng.

   Cô cũng biết bỏ thuốc lá đâu phải một sớm một chiều. Chỉ có điều, thấy người yêu không quyết tâm làm việc đó, cô muốn nghĩ cách giúp người yêu mình bỏ thuốc. Nào kẹo cai thuốc, thuốc đặc trị dứt cơn nghiện thuốc lá... cô đều cố mọi cách mà chẳng mang lại kết quả gì.

   - Hay là em cũng học hút thuốc là, rồi em nghiện thuốc, rồi em sẽ cai thuốc làm gương cho anh?

   - Ngốc lắm, có ai làm thế bao giờ!

   - Biết đâu sẽ có tác dụng?

   - Tại sao em lại phải ép mình làm cái điều chính em không muốn?

   - Vậy làm thế nào để anh cai thuốc đây? - Cô lo lắng hỏi.

   - Anh đã cố hết sức rồi! Ngốc ạ!

   Vào giữa chợ đêm trung tâm thành phố, cô kéo anh vào hàng chụp ảnh Hàn Quốc, nhét đồng xu vào máy ảnh, rồi dán tấm ảnh nhỏ của mình vào ví anh:

   - Lúc nào anh định bật diêm châm thuốc lá, anh hãy nhìn hình em!

   ---

   Giằng co nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc như một bóng ma lởn vởn bao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách móc nhau, rốt cuộc, anh đề nghị chia tay nhau!

   Họ cùng để nước mắt rơi suốt một đêm, sau khi gác máy điện thoại, tối hôm ấy. Anh chờ cô bỏ máy trước, rồi mới gác máy, kết thúc cuộc tình suốt mấy năm.

   Cô sống nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy như cuộc sống đã thiếu đi thứ gì đó. Dường như anh đã tan biến đi trong cuộc đời cô, những vấn đề khó khăn quanh việc cai thuốc cũng tan biến đi. Nhưng giờ đây, cứ mỗi khi có ai hút thuốc, ngửi thấy hơi khói ấy, cô lại nhớ người yêu cũ da diết. Cô nhớ mùi thuốc lá trên người anh.

   Nhớ tha thiết những giây phút ngả đầu lên vai anh, vai anh có mùi khói thuốc. Nhớ những lần anh tìm trăm phương nghìn kế để xua đi mùi khói thuốc ám quanh mình.

   Cô bắt đầu điếu thuốc đầu tiên của mình như thế. Lúc ấy, nỗi nhớ anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

   Cô bắt đầu điếu thuốc thứ hai trong căn phòng, khói mờ bao phủ khắp, cả đệm ga giường có mùi khói thuốc, cũng như đã biến thành những chăn gối ám khói của anh ngày xưa mà cô từng căm ghét.

   Ngửi thấy hơi thuốc phảng phất đâu đây, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.

   Ngày nối ngày qua, cô không thể xa điếu thuốc lá nữa. Là nghiện thuốc, là yêu cơn ghiền ấy, tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết là mình đã nghiện.

   Một năm sau, họ gặp nhau bất ngờ ở góc phố. Như những người bạn cũ đã lâu không gặp gỡ, họ ra bờ biển ngồi hàn huyên. Cô đã gầy xanh đi rất nhiều, anh nhìn cô thương xót, đó có lẽ là vì lỗi lầm của anh.

   Cô châm lên một điếu thuốc.

   - Em hút thuốc? - Anh kinh ngạc nhìn cô.

   - Vâng. Anh hút không? - Cô rít một hơi thật sâu, đưa cả gói thuốc cho anh.

   - Không, anh bỏ thuốc lá rồi!

   - Hả? Anh bỏ thuốc hồi nào? - Cô kinh ngạc nhìn anh.

   - Nửa năm trước, vì một người anh yêu.

   Cô lặng đi. Điếu thuốc giữa ngón tay run rẩy. Bao năm yêu nhau, tha thiết như thế, chỉ hy vọng người yêu bỏ thuốc lá, vậy mà không mạnh bằng một người yêu gặp sau đó nửa năm.

   Cô cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn, trong đời, trong tình cảm.

   Và cô im lặng ngồi hút hết những điếu thuốc còn lại.

   - Và em, vì sao bây giờ em lại nghiện thuốc lá?

   - Từ một năm trước, vì một người em yêu.

   - Vậy... có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không? - Anh nghĩ đến một người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, một năm trước là lúc anh đòi chia tay.

   Anh mở ví ra, đưa cô xem tấm ảnh nhỏ nhoi còn trong đó.

   - Đây là người đã giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó!

   Cô nhìn nhoà đi trong nước mắt, những giọt nước mắt to lăn xuống dọc theo gò má.

   - Anh đã bỏ thuốc lá rồi. Giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc, có được không?
... Thì cứ say cho xa đừng phải nhớ.
Thì cứ điên cho đổ vỡ đừng buồn...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

"Câu chuyện thuốc lá" hay và gần gũi quá, em à!:)
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

(sưu tầm)

Trong tiếng Anh,hạnh phúc là Happiness.Và bạn biết ko ? Hạnh phúc còn có nghĩa là...

H-Health

Hạnh phúc là sức khỏe.Hãy tập thể dục,hãy giữ sức khỏe,bạn sẽ lớn lên khỏe mạnh để tận hưởng cuộc sống & vượt qua nhiều thử thách.

A-Attitude

Hạnh phúc là thái độ.Nếu bạn có 1 thái độ tốt,mọi người sẽ đối xử vs bạn thật trìu mến.

P-Present

Hạnh phúc là hiện tại."Ngày hôm nay là 1 món quà",hãy tận dụng hết những gì cuộc sống mang lại cho bạn chứ đừng lo lắng về những phiền toái đã qua.

P-Play

Hạnh phúc là vui chơi.Quá bận rộn vs bài vở,đã đến lúc bạn phải thư giãn vs TV hoặc âm nhạc.

I-Inward

Hạnh phúc là nội tâm,tình yêu thương,sự cảm thông & lòng can đảm-những thứ bạn có sẵn là niềm hạnh phúc đích thực

N-Nut

Hạnh phúc là 1 cái hạt.Bạn muốn thưởng thức lớp nhân mềm mại,ngọt ngào bên trong hạt,trước hết phải "luyện răng" cắn vỡ lớp vỏ cứng bên ngoài đã.

E-Express yourself

Hạnh phúc là sự bày tỏ bản thân.Đừng chờ 1 fép màu nào biến bạn thành ngôi sao.Hãy thử làm 1 món ăn ngon,chụp 1 kiểu ảnh hay vẽ 1 bức tranh để khám fá tài năng của mình.

S-Simple

Hạnh phúc là sự giản đơn.Tại sao bạn cứ làm cuộc sống của mình fức tạp lên đến thế ?

S-Smile

Hạnh phúc là nụ cười.Khi bạn cười,mọi thất vọng,buồn fiền sẽ tan biến.Và khi bạn cười là hạnh phúc đã đến thật gần bên bạn.
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hoa cỏ

Hôm nay mình được nhận một bài viết có nhan đề "Hiểu đời" nhưng không biết nên đưa vào topic nào, tạm đưa vào đây để chia sẻ cùng mọi người.
@ Chị Nguyệt Thu: Em nhờ chị: nếu thấy bài em pots không đúng, chị chuyển giúp em nhé! Em cám ơn chị nhiều nhiều...

                                                       HIỂU ĐỜI

                                               Tác giả : Chu Dung Cơ

       Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có hiểu đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.
        Qua một ngày mất một ngày
        Qua một ngày vui một ngày
        Vui một ngày lãi một ngày
         Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.
         Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.
       “Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú”. Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ hạnh”, hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc,cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già.
          Tiền bạc là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khỏe là của mình.
          Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn.
          Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút hỏi vài câu là thấy đủ rồi.
          Con tiêu tiền cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền con chẳng dễ.
          Nhà cha mẹ là nhà con; nhà con không phải là nhà cha mẹ.
          Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp.
         Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.
         Ốm đau trông cậy ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử). Trông vào bạn đời ư? Người ta lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi.
        Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ còn cách ấy.
        Cái được, người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong cuộc đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.
        Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình (tỷ thượng bất túc tỷ hạ hữu dư), biết đủ thì lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc).
        Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt, tự tìm niềm vui.
          Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.
          Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như có cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ nghĩ ra, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra ghế cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.
          Quá nửa đời người dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc nào muốn thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống vì ý thích hay không thích của người khác, nên sống thật với mình.
         Sống ở trên đời không thể nào vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.
Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; Tuổi không già tâm già, thế là không già mà già. Nhưng xử lý một vấn đề thì nên nghe già.
         Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ; quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ; quá ồn áo thì khó chịu…. Mọi thứ đều nên “vừa phải”.
Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống….)
Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh)
        Người khôn phòng bệnh , chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống.
Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh…. Tất cả đều là muộn.
        Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy, tư duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức                      sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.
       Chơi là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi ưa thích nhất, trong khi chơi hãy thể nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.
        “Hoàn toàn khỏe mạnh”, đó là nói thân thể khỏe mạnh, tâm lý khỏe mạnh và đạo đức khỏe mạnh. Tâm lý khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có tình thương yêu, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu.
         Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong hoạt động xã hội, thể hiện giá trị của mình, đó là cuộc sống lành mạnh.
         Cuộc sống tuổi già nên đa tầng đa nguyên, nhiều màu sắc, có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình bạn làm đẹp thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.
         Con người ta chịu đựng, hóa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất. Quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống thế nào.
         Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu (hay nhớ chuyện xa xưa)? Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân cuối, tâm linh cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tim lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời trai trẻ, có như vậy mới tìm lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già
         Nếu bạn đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.
         Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình một dấu chấm hết thật tròn./.
Tôi yêu cuộc sống hôm nay
Bởi trong tôi có những ngày hôm qua...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Người miền trong dễ thương hơn người miền ngoài. Được rồi, trước khi bàn luận về cái "rush incomplete statement" đó, cần phải chỉ ra rằng cái "term" "miền trong" đó là gì. Lão tôi cho rằng, "miền trong" là bắt đầu tính từ Thừa Thiên Huế vào tới hết miền Tây Nam Bộ.

Thời gian không có nhiều, bởi vậy sẽ là những hồi ức rời rạc, mổ cò tới đâu "post" tới đó. Đương nhiên, ở "open conference" thì mọi người cứ vô tư phản biện.
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Tại sao lại khởi hành từ thành đô Huế. Phải chăng vì nơi đó có "mod dễ thương" mà lão quí mến. Phải rồi, đương nhiên lão khởi hành như vậy là rất đúng và sẽ được khối người ủng hộ.
Tuy nhiên, sẽ có ai đó hơi ganh tị một chút và sẽ phàn nàn rằng là ở Hà Nội có đến mấy "mod dễ thương" sao lão không tính. Được rồi, quả là họ rất dễ thương và lão cũng rất mến họ, nhưng thực ra Hà Nội là một trong những nơi mà lão thấy ghét nhất từ rất lâu rồi.
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 44 trang (432 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] ... ›Trang sau »Trang cuối