SỰ TINH TẾ CỦA TÂM HỒN ( Gom về) ELIZABETHBYRD
Cách đây một năm, trong chuyến sang thăm Ecosse, tôi có một người phụ nữ bạn đường lớn tuổi, gầy ốm, vốn là chủ trại. Bà bảo rằng tôi đi về phương bắc vào giữa mùa đông lạnh lẽo thế này thật là gay go. Ở đấy thời tiết hết sức khó chụi.
Tôi trả lời rằng tôi không ngại gì bão tố vì phải sưu tầm ít nhiều tư liệu cần thiết để hoàn thành cuốn tiểu thuyết lịch sử, muốn được gặp gỡ chuỵên trò với những người dân sống ở miền quê, làm quen với những truyền thuyết của họ cùng với những phong tục bản xứ hình như không mấy thay đổi , qua bốn thế kỷ.
Bà chủ trại mời tôi nghỉ đêm tại nhà bà:
-Nhà không được lớn, nhưng bà nghỉ lại ở đây sẽ ấm áp hơn. Tôi cũng hân hạnh được bà ghé lại, vì tôi cảm thấy cô độc trong lúc chồng tôi vắng nhà.
Mưa như trút nước khi tôi đến được căn nhà nhỏ bé của bà xây bằng những tảng đá lớn, trên một sườn đồi lộng gió. Bầy chó chăn cừu sủa vang đón tiếp chúng tôi. Tôi bước vào một phòng khách bày biện nghèo nàn nhưng rất sạch sẽ. Bỗng các ngọn đèn nhấp nháy rồi tắt, bà chủ trại thở dài :
- Cúp điện rồi!
Bà thắp nến và nhóm lửa thì có tiếng gọi cửa. Bà đến mở cửa cho một cậu bé, giúp bỏ áo choàng và chiếc mũ nồi đẫm nước. Đứa trẻ đến gần lò sưởi, tôi nhìn qua ánh lửa sáng thấy em tuổi khoảng mười hai, và là một kẻ tật nguyền. Sau khi đã được nghỉ mệt, em nói:
-Ba cháu muốn gọi điện cho bà, nhưng đường dây đã bị cắt. Cháu đến xem bà có bình yên không.
-Cảm ơn cháu,John.
Bà chủ nhà giới thiệu cho mọi người quen biết nhau. Cuồng phong mỗi lúc mỗi mạnh, đập vào những cánh cửa. Tôi nói:
-Tôi yêu bão tố trong cơn lồng lộn, và thích những giờ phút như thế ngồi nhìn ngọn lửa sáng rực trong lò,
Bé John hỏi tôi:
-Bà không sợ sao?
Tôi vừa định nói là "không", nhưng bà chủ trại - một người phụ nữ vững chắc, rõ ràng chẳng biết sợ là gì - vôi vàng trả lời, như đáp ứng lại những gì mà mọi đứa trẻ ước mơ nghe thấy:
-Dĩ nhiên là thấy sợ chứ. Nhưng bây giờ thì đã có được người đàn ông ở trong nhà rồi.
Một phút im lặng, rồi em bé nói:
-Để cháu đi xem cửa ngõ đóng kỹ chưa.
Và khập khiễng từng bước, em rời khỏi phòng vẻ ít nhiều quan trọng.
Sự kiện ấy đã làm tôi xúc động, nó tiếp tục ám ảnh tôi suốt nhiều tuần lễ. Tại sao tôi không tìm thấy, như bà chủ trại, một câu trả lời khôn ngoan và đầy trìu mến cho cậu hỏi của em bé?. Và bao nhiêu lần rồi, trong cuộc đời mình, lòng ích kỉ ngăn cản tôi thấy được những sở cầu của người thiên hạ?
Có lẽ tấm lòng của tôi ngủ yên trong nhiều năm rồi, và lần này nó thức dậy, cảm thấy ước vọng lớn lao đuổi bắt thời gian đã mất, trong đó có cả một sự hiếu kỳ nhiệt thành. Do phép màu nhiệm nào mà bà chủ trại đã biến đứa bé tật nguyền thành một con người tự tin như thế? Lòng tốt của bà phải chăng khởi phát từ một bản năng hay từ một sự suy nghĩ? Phải chăng đó là trắc ẩn , là khôn khéo, hay tổng hợp những điều đó? Tôi bỗng nhớ lại thành ngữ mà một triết gia, trong đám bạn hữu của tôi, đã dùng để chỉ hình thức quảng đại như thế, và ông gọi đó là SỰ TINH TẾ CỦA TÂM HỒN.
Nhớ lại, tôi hiểu rằng mình đã từng đã nhiều lần được con người có khiếu ấy cứu đỡ , mình đã cảm động trước một câu nói hay một hành vi thiện ý. Và biết bao lần mẹ tôi cũng đã hành động như thế, khi tôi còn nhỏ và dễ xúc động, bà đã dùng một cử chỉ tế nhị để cho tôi thấy ý nghĩa quý báu của phẩm giá con người.
Khi tôi lên bảy, một hôm mẹ tôi chuẩn bị chu đáo tiệc trà thết đãi những người bạn thân. Muốn phụ giúp mẹ, tôi đã hái một bó bồ công anh đem đến cho bà. Biết bao người mẹ, sau khi cám ơn con gái của mình, hẳn đã vứt hoa cỏ ấy trong hũ đựng sữa tồi tàn nào đấy, rồi dẹp xuống bếp. Mẹ tôi thì đem đoá hoa đáng thương cắm vào chiếc bình đẹp nhất, đặt trên chiếc đàn dương cầm , giữa hai cây đèn nhiều ngọn khá lớn. Bà cũng tự nén không muốn õng ẹo giải thích cho bạn bè rằng đấy là hoa của cháu bé Betty. Ngày nay, nhìn những bông hoa được trưng bày trong các cuộc họp, tôi nhớ đến niềm kiêu hãnh ngày xưa, khi tôi nhìn thấy những cành hoa dại của mình lại được ưu ái hơn những đoá hồng.
Sự tính tế nơi tâm hồn khởi phát từ mối cảm thông sâu sắc đối với xúc động tha nhân. Khi tôi còn nhỏ, anh tôi đã dạy tôi về điều đó trong một vũ hội. Một cô gái không có gì nổi bật, thẹn thùng ngồi nép mình trong góc phòng. Cảm động trước sự khốn khổ của cô gái đó, anh tôi đến mời cô nhảy và sự kỳ diệu đã xảy ra :cô tìm được sự tự tin, cảm thấy phấn khởi và khá xinh đẹp. Rồi một người khác lại đến mời cô, và cô vui nhảy trọn đêm ấy.
Kiểu lịch sự như thế giúp những liên hệ giữa người thành mật thiết hơn . Trong đời sống vợ chồng, nó đem lại màu sơn mới để cuộc sống chung càng thêm tươi đẹp. Một bà bạn tôi kể lại, ngày bà ở tuổi 40 bà bị suy sụp tinh thần. Ở thời đại đó, con người bị tác động bởi nhiều âu lo xã hội nên không đánh giá được đúng ni tấc mọi việc. Bạn tôi nhìn tương lai rất đen tối, và tự buồn thảm với mình. Buổi sáng hôm ấy, cùng dùng điểm tâm với chồng, bà cố nén lại nỗi buồn nhưng khi người chồng đi làm thì bà ngồi khóc. Buổi chiều khi người chồng về, bà hơi bình tĩnh nhưng không nguôi buồn. Sau khi ăn tối, người chồng bảo vợ:
-Em vào xem các món quà.
Họ vẫn thường mua cho nhau những quà thiết dụng, người vợ nghĩ hẳn chồng mình đã mua cái máy hút bụi mà họ ao ước lâu nay. Nhưng chị vô cùng ngạc nhiên khi thấy đôi giày cườm thật đẹp và một áo ngủ tuyệt vời. Chị đã kể tiếp:
-Anh ấy không nói lý do của sự lựa chọn, điều đó quả không cần thiết. Tôi biết anh ấy muốn nói gì rồi. Hẳn anh muốn tôi hiểu rằng tôi vẫn xinh đẹp, tôi vẫn đáng yêu, đáng quý. Và điều sung sướng là tôi tin tưởng như thế.
Một tấm lòng tinh tế luôn tìm được cách để tự biểu lộ. Tôi có nghe nói đến một em bé cô độc, gắn bó kì lạ với một món đò chơi của mình, là con gấu nhỏ làm bằng bông vải tồi tàn, một mắt. Hôm em phải đến bệnh viện chữa trị cuống họnh, em vẫn ôm chặt món đồ chơi ấy vao lòng. Khi bác sĩ giải phẫu đến, cô y tá đưa tay toan gỡ món đồ chơi ra khỏi tay em bé thì vị bác sĩ nói rất nghiêm chỉnh:
-Cứ để yên con gấu đây. Chúng ta còn phải chăm sóc đến nó.
Khi bé tỉnh lại, em thấy con gấu nằm lọt ở tròng lòng gối, và con mắt chột đã được băng bó kỹ lưỡng bởi một bàn tay bậc thầy.
Có biết bao cơ hội để ta thể hiện lòng tinh tế ấy. Một hôm tôi đi chợ với chị bạn và chị để ý đến một em bé trai chừng 8 tuổi phụ giúp người cha bán các mặt hàng rau cải tạp nhạp . Em có vẻ rất tự hào khi bán một mớ bông cải cho bà khách, và chờ bà trả tiền, nhưng bà khách này chẳng để ý gì đến em lại đưa tiền cho người cha, khiến em bé thật bối rối. Bà bạn của tôi thầm nghĩ:"Mình phải nâng đỡ tinh thần chú bé". Rồi bà gọi em, chọn những rau quả, bỏ vào giỏ mình và mặc dầu bà có thể tính toán song đã đưa tờ bạc lớn để cho em bé thối lại. Em phải để mất ít phút nghĩ thầm trong óc, rồi với khuôn mặt rạng rỡ, em trả lại đúng số tiền còn thừa. Bà bạn tôi nói:
-Cám ơn cháu nhiều. Thật cô không thể tính nhanh được như cháu vậy.
Vừa liếc nhìn sang cha mình, cậu bé trả lời:
-Ồ thưa bà, việc này khó khăn gì đâu.
Nhưng trên thực tế, đó là việc lớn đối với em bé. Và tất nhiên, cả bốn chúng tôi đều cùng cười,do niềm vui từ chuyện nhỏ ấy gây ra.
Người bạn triết gia của tôi nói:
-Kẻ có tấm lòng tinh tế nương nhẹ thể giá của người đối thoại và làm củng cố thêm thể giá đó, như vậy nhân cách kẻ ấy càng được phát triển. Nếu buổi chiều về, bạn thấy đứa con của bạn chạy đến nói cho bạn biết, với vẻ quan trọng:"Má biết chuyện gì xảy ra ở ngã tư chưa?" thì dẫu biết rõ, lòng tinh tế buộc bạn phải tự ngăn lại để nghe con mình kể lể sự việc. Nếu bạn lỡ nói:"Má biết chuyện ấy cách đây có trên cả tiếng đồng hồ" thì điều đó có nghĩa rằng tấm lòng của bạn chỉ chứa đầy bạn mà thôi.
VŨ HẠNH DỊCH
______________________________________
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________