Trang trong tổng số 44 trang (432 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [9] [10] [11] [12] [13] [14] [15] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Cảm ơn những lời chân thành của bác Đồ.
Lạn đệ vốn không phải là dân chuyên viết, cũng không làm công tác xã hội, tuy nhiên cũng dám có "1 tấm lòng để gió cuốn đi"...
Những câu chuyện đời thường, cảm nhận sao thì viết vậy.

Bác Đồ nói "không tuyệt đối" với đệ... đệ nghĩ là đương nhiên... bởi vì... có cả tỉ lý do, và có một lý do mà bạn hiền đã nói, đó là mỗi người đều "cá biệt"

Vâng, sống trên đời cần giữ tâm mình sáng.

Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

mộng

Chữ "Tâm", thật đúng như anh Hoa Phong Lan nói, làm cho con người ta phải suy ngẫm, một chữ tâm, bao nhiêu chuyện, làm con người ta trào dâng bao cảm xúc...
e thấy một cái gì đó trào dâng trong lòng,... có lẽ gọi nó là hạnh phúc,...
cảm ơn những bài viết của anh, bé mộng vui lắm ạ^^
Nhân tựa hoa phi tiếu đoạn trường  
Nghìn xuân nhất khắc mộng dạ duyên
Phù du chi mệnh phong trần tuý
Đại mạc trường giang luỵ lệ sầu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

NGƯỜI TỐT - HỒI THỨ 4: "BÈO DẠT MÂY TRÔI"
(Tạm xí chỗ, khi nào xong sẽ post, mà không xong nổi thì khỏi post)
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thachdong2010

Góp chuyện

Anh tôi ra Hà Nội chữa bệnh cho con. 1 tuần qua, BV Nhi cứ hẹn, hai cha con cứ nằm bờ, nằm bụi mãi. Buồn quá, ông ấy mới đưa con ra ghế đá Bờ Hồ ngồi. Ở quê ra mà không còn tâm trạng nào ngắm Thủ đô. Đứa nhỏ thì đau, bố thì nẫu ruột, ngồi giữa kinh thành hoa lệ mà mặt bí xị.
Bỗng nhiên có bà lão đến hỏi chuyện, ông anh tôi cứ thế kể tuồn tuột.
Bà chép miệng:
-Khổ thân!
rồi đi.
Anh tôi cũng chả nghĩ gì, người dưng nước lã, hỏi thăm mình và đồng cảm vậy là quý lắm rồi.
Ai ngờ được một lát bà cụ trở lại và bảo:
- Đi với tôi.
Anh tội ngơ ngác hỏi:
- Đi đâu ạ?
Bà lão nói:
- Đến bệnh viện.
Ở cổng viện nhi có người chờ sẵn, dẫn anh tôi vào. Hôm đó cháu được nhập viện. Làm xong thủ tục cho con mới quay lại tìm bà để cảm ơn thì không thấy nữa. Anh tôi băn khoăn lắm, lại ra Bờ Hồ tìm bà cụ nhưng chẳng thấy đâu.
Anh tôi dẫn con về và kể cho cả làng nghe chuyện ấy.
Có người thở dài nói:
- May mà Hà Nội vẫn có người tốt.
Ô là ô - Áo vá choàng - ồ a i hí
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Tặng đệ và mọi người một chữ Tâm, được thực hiện trên nền gốm làng cổ Phước Tích ở Huyện Phong Điền (tỉnh TT Huế), tỷ mới chụp hôm lễ hội Sóng nước Tam Giang (Quảng Điền-TT Huế)

http://i107.photobucket.com/albums/m291/Nguyetthu_2006/IMG_3666.jpg

"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Eros_Destiny

Tỷ tặng mọi người luôn chắc có phần em ..nữa.. Nên em vào tranh thủ lấy trước .. Ai đến sau là...là.. mất phần tỷ ha ... :P

"Hạnh phúc là khi ta :
Có một việc gì đó để làm
có ai đó để yêu
và đôi điều hy vọng.."

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan


Cảm ơn tỉ nha!
"Sống ở trên đời chỉ cần có 1 tấm lòng để gió cuốn đi" vậy mà sao nhiều khi thấy thật khó!

Nguyệt Thu đã viết:
Tặng đệ và mọi người một chữ Tâm, được thực hiện trên nền gốm làng cổ Phước Tích ở Huyện Phong Điền (tỉnh TT Huế), tỷ mới chụp hôm lễ hội Sóng nước Tam Giang (Quảng Điền-TT Huế)

http://i107.photobucket.com/albums/m291/Nguyetthu_2006/IMG_3666.jpg

Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

@Comman: Nhiều chuồn chuồn thì sao hở bạn?

Vì:

Chuồn chuồn mắc phải nhện vương
Đã dang díu trót thì thương đến cùng

Hay:

Chuồn chuồn nhẹ cánh thì bay
Khiến người tri kỷ chau mày, mím môi!

:P

Chắc không phải ý bạn rồi, phải không? :)
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

@Đệ: Không khó thì người đời đâu có mất nhiều công sức để luận về điều đó đến vậy? Cả đệ nữa! :)
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Chính em mới là người đã dạy cô rằng cô có thể sống khác đi (Sưu tầm)

Câu chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước. Lúc đó, cô Thompson đang dạy tai trường tiểu học của một thị trấn nhỏ tại Hoa Kỳ. vào ngày khai giảng năm học mới, cô đứng trước những em học sinh lớp 5, nhìn cả lớp và nói cô sẽ yêu thương tất cả các học sinh như nhau. Nhưng thực ra cô biết mình sẽ không làm được điều đó bởi cô đã nhìn thấy cậu học sinh Teddy Stoddard ngồi lù lù ngay bàn đầu. Năm ngoái cô đã từng biết Teddy và thấy cậu bé chơi không đẹp với bạn bè, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, còn người ngợm thì lại quá bẩn thỉu. "Teddy trông thật khó ưa".

Chẳng những thế, cô thompson còn dùng cây bút đỏ vạch một chữ thập rõ đậm vào hồ sơ cá nhân của Teddy và ghi chữ F đỏ chói ngay phía ngoài (chữ F là hạng kém). Ở trường này, vào đầu năm học mỗi giáo viên đều phải xem thành tích học tập của từng học sinh trong lớp mình chủ nhiệm.

Cô Thompson đã nhét hồ sơ cá nhân của Teddy đến cuối cùng mới mở ra xem, và cô rất ngạc nhiên về những điều đọc được. Cô giáo chủ nhiệm lớp 1 đã nhận xét Teddy như sau: "Teddy là một đứa trẻ thông minh và luôn vui vẻ. Học giỏi và chăm ngoan... Em là nguồn vui cho người chung quanh". Cô giáo lớp 2 nhận xét: "Teddy là một học sinh xuất sắc, được bạn bè yêu quý nhưng có chút vấn đề vì mẹ em ốm nặng và cuộc sống gia đình thật sự là một cuộc chiến đấu". Giáo viên lớp 3 ghi: "Cái chết của người mẹ đã tác động mạnh đến Teddy. Em đã cố gắng học, nhưng cha em không mấy quan tâm đến con cái và đời sống gia đình sẽ ảnh hưởng đến em nếu em không được giúp đỡ".

Giáo viên chủ nhiệm lớp 5 nhận xét: "Teddy tỏ ra lãnh đạm và không tỏ ra thích thú trong học tập. Em không có nhiều bạn và thỉnh thoảng ngủ gục trong lớp".

Đọc đến đây, cô Thompson chợt hiểu ra vấn đề và cảm thấy tự hổ thẹn. Cô còn thấy áy náy hơn khi đến lễ Giáng sinh, tất cả học sinh trong lớp đem tặng cô những món quà gói giấy màu và gắn nơ thật đẹp, ngoại trừ món quà của Teddy. Em đem tặng cô một gói quà bọc vụng về bằng loại giấy gói hàng nâu xỉn mà em tận dụng lại từ loại túi giấy gói hàng của tiệm tạp hóa. Cô Thompson cảm thấy đau lòng khi mở gói quà ấy ra trước mặt cả lớp. Một vài học sinh đã bật cười khi thấy cô giơ lên chiếc vòng giả kim cương cũ đã sút mất vài hột đá và một chai nước hoa chỉ còn lại một ít. Nhưng cô đã dập tắt những tiếng cười nhạo kia khi cô khen chiếc vòng đẹp, đeo nó vào tay và xịt một ít nước hoa trong chai lên cổ tay. Hôm đó Teddy đã nán lại cho đến cuối giờ để nói với cô: "Thưa cô, hôm nay cô thơm như mẹ em ngày xưa". Sau khi đứa bé ra về, cô Thompson đã ngồi khóc cả giờ đồng hồ. Và chính từ hôm đó, ngoài dạy học cô còn lưu tâm chăm sóc cho Teddy hơn trước. Mỗi khi cô đến bàn em để hướng dẫn thêm, tinh thần Teddy dường như phấn chấn hẳn lên. Cô càng động viên em càng tiến bộ nhanh. Vào cuối năm học, Teddy đã trở thành học sinh giỏi nhất lớp. Và trái với phát biểu của mình vào đầu năm học, cô đã không yêu thương mọi học sinh như nhau. Teddy là học trò cưng nhất của cô.

Một năm sau, cô tìm thấy một mẩu giấy nhét qua khe cửa. Teddy viết: "Cô là cô giáo tuyệt vời nhất trong đời em". Sáu năm sau, cô lại nhận được một bức thư ngắn từ Teddy. Cậu cho biết đã tốt nghiệp trung học, đứng hạng ba trong lớp và "Cô vẫn là người thầy tuyệt vời nhất trong đời em". Bốn năm sau, cô lại nhận được một lá thư nữa. Teddy cho biết dù hoàn cảnh rất khó khăn khiến cho cậu có lúc cảm thấy bế tắc, cậu vẫn quyết tốt nghiệp đại học với hạng xuất sắc nhất, nhưng "Cô vẫn luôn là cô giáo tuyệt vời mà em yêu quý nhất trong đời". Rồi bốn năm sau nữa cô nhận được bức thư trong đó Teddy báo tin cho biết cậu đã đậu tiến sĩ và quyết định học thêm lên. "Cô vẫn là người thầy tuyệt nhất của đời em", nhưng lúc này tên cậu đã dài hơn. Bức thư ký tên Theodore F. Stoddard - giáo sư tiến sĩ.

Câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây. Một bức thư nữa được gửi đến nhà cô Thompson. Teddy kể cậu đã gặp một cô gái và cậu sẽ cưới cô ta. Cậu giải thích vì cha cậu đã mất cách đây vài năm nên cậu mong cô Thompson sẽ đến dự lễ cưới và ngồi ở vị trí vốn thường được dành cho mẹ chú rể. Và bạn thử đoán xem việc gì đã xảy ra? Ngày đó, cô đeo chiếc vòng kim cương giả bị rớt hột mà Teddy đã tặng cô năm xưa, xức thứ nước hoa mà Teddy nói mẹ cậu đã dùng vào kỳ Giáng sinh cuối cùng trước lúc bà mất. Họ ôm nhau mừng rỡ và giáo sư Stoddard thì thầm vào tai cô Thompson: "Cám ơn cô đã tin tưởng em. Cám ơn cô rất nhiều vì đã làm cho em cảm thấy mình quan trọng và cho em niềm tin rằng mình sẽ tiến bộ". Cô Thompson vừa khóc vừa nói nhỏ với cậu: "Teddy, em nói sai rồi. Chính em mới là người đã dạy cô rằng cô có thể sống khác đi. Cô chưa từng biết dạy học cho tới khi cô được gặp em".

Khuyết danh
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 44 trang (432 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [9] [10] [11] [12] [13] [14] [15] ... ›Trang sau »Trang cuối